Nhưng nào ngờ Nguyệt Thiền lại lắc đầu, nói:
“Nếu thích, anh hãy ở lại mà chơi, tôi đi về.”
Cô nói tiếp:
“Không phải có rất nhiều cô gái muốn chơi cùng anh sao, cứ thoải mái ở lại mà tận hưởng.”
Quang Viễn nhíu mày, các cô gái ngoài kia có thể thay thế Nguyệt Thiền được sao.
Đối với anh, cô như là vầng trăng trên bầu trời, cũng chính là khát vọng duy nhất. Quang Viễn từng muốn chiếm đoạt Nguyệt Thiền cho riêng mình, và giờ anh luôn muốn điều đó thành sự thật.
Quang Viễn nói:
“Thế thì chúng ta đi về thôi.”
“Không phải là em, anh sẽ không chơi gì hết.”
Nguyệt Thiền thờ ơ, chỉ buông mắt xuống, lông mi dài đổ thành bóng mờ trên khuôn mặt như muốn hòa làm một với tuyết:
“Ừm, vậy thì chúng ta cùng về.”
Cô đi một bước, anh cũng đi một bước, từng bước đồng đều. Nguyệt Thiền thấy khá giống vịt mẹ và đàn con, cô khẽ cười.
Những hành động ân cần, trẻ con của Quang Viễn cũng không làm Nguyệt Thiền phá bỏ lớp phòng bị. Nhưng dạo đây, anh cứ khiến cô phải suy tư, Nguyệt Thiền từng nghĩ có phải mình đã mềm lòng rồi không?
Trong cuộc hôn nhân chính trị này ư?
Nếu cô đồng ý yêu, đồng ý mở lòng, thì liệu sẽ có được hai chữ hạnh phúc?
Quang Viễn. Anh nói yêu Nguyệt Thiền, sẽ chờ đợi cô đáp lại.
Nguyệt Thiền không thể đáp lại, vì cô chưa từng yêu Quang Viễn. Nguyệt Thiền trôn vùi tất cả những cảm xúc kỳ lạ nơi đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550602/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.