Nhưng ghen à?
Nếu nói cô ghen thì thực sai lầm, Nguyệt Thiền còn chẳng buồn bận tâm. Anh đúng là lắm miệng tùy tiện, chỉ là hành động này khiến lồng ngực cô xuất hiện gợn sóng.
Quang Viễn đã khiến Nguyệt Thiền trở thành tâm điểm của sự chú ý, thì cô cũng sẽ như vậy. Nguyệt Thiền lấy hơi, đôi mắt hiện lên ý cười, cô nói to, đủ để anh nghe rõ:
“Vợ không ghen, xin cứ làm quen.”
Nguyệt Thiền nhìn Quang Viễn bị vây quanh bởi các cô gái, cũng không ngờ các cô gái trẻ này không giữ chút liêm sỉ. Thôi vậy, tuổi trẻ mà, cô quay ngót chân, không muốn ăn gì nữa.
Trong lòng Nguyệt Thiền như có một nút thắt, nói hoàn toàn không để tâm thì là dối lòng. Không biết từ khi nào, trong mắt cô đã dành ra một phần nhỏ dành cho người chồng trên danh nghĩa này, nhưng ở đời, có biết cái gì là thật lòng.
Có lẽ cảm xúc Nguyệt Thiền dành cho anh cũng chỉ là vui thú nhất thời, có lẽ Quang Viễn cũng vậy.
Cô nhấc bước, dẫm lên nền tuyết dày, muốn trở về xe.
Bên tai Nguyệt Thiền vang lên tiếng nói:
“Gì đây? Muốn bỏ chồng mình mà đi sao, vô tâm thật đấy.”
Nguyệt Thiền lắng nghe thanh âm này, không quay lại, cô nói:
“Có lẽ vậy.”
Mạc Quang Viễn trong phút chốc ngơ người, môi mỏng mím chặt, từng bước đi chậm chạp bên Nguyệt Thiền.
[Nguyệt Thiền, người sao lại giống mê cung như vậy chứ?]
[Cảm xúc của người là gì?]
[Người nhớ ra chưa? Hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550601/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.