Suốt đời tôi chỉ yêu người đàn ông này mà thôi, anh đã khôngquản ngại bán cả máu mình để đem niềm vui đến cho tôi, vậy thì tôi cònlý do gì để không hy sinh hết mình chứ?Rất nhanh sau chúng tôi đã bước vào được quỹ đạo bình thường, sángchín giờ, chiều năm giờ. Tôi vẫn kiên trì làm ở công ty của Pháp đó, vàthỉnh thoảng tôi còn học thêm vài câu tiếng Pháp. Bắc toàn trêu tôi rằng đấy là do tôi háo sắc, chắc chắn là thích mấy anh chàng người Pháp ởcông ty đó, mắt xanh da trắng, dáng anh nào cũng cao to vạm vỡ, mũi lạicao gợi tình khiến con gái Trung Quốc say như điếu đổ.
Chứ sao – tôi bảo, ai chẳng thích đàn ông đẹp trai, hơn nữa có phải là anh không biết căn bệnh háo sắc của em đâu.
Đúng là đàn ông Pháp rất lịnh lãm, lãng mạn, nhưng so với Bắc thì vẫn thua xa một trời một vực. Tôi vẫn thích gương mặt đen giòn của Bắc, mắt tuy không to nhưng trông rất có hồn, vai rộng, nói chuyện lại hay thêmtừ “m.kiếp”, rất rắn rỏi, rất lãng mạn nhưng lại có một chút man mácbuồn, vừa giống Trương Quốc Vinh, lại giống cả Chu Nhuận Phát, người như thế có phải là đủ điểm mười hay không?
Nhưng Bắc không thích công ty của anh, anh bảo ở đó ngột ngạt chánlắm, công ty bắt anh làm công việc soạn thảo bảng biểu báo cáo, đó làmột công việc vô cùng đơn điệu, nhạt nhẽo, mấy lần Bắc làm sai, giám đốc để nghị anh viết kiểm điểm, sau đó vài lần thì anh bị công ty sa thải.
Không sao đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-neo-duong-yeu/50643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.