Chương trước
Chương sau
Tôi theo người lạ lên taxi, Bắc Kinh trời đã về đêm nên tiếttrời lành lạnh, đèn nê-ông trên đường vẫn sáng, anh đưa cho tôi một điếu thuốc, rồi anh viết tên mình lên lòng bàn tay tôi, ngoài Bắc ra, đây là lần đầu tiên tôi ngồi gần một người đàn ông khác.Vì tình yêu mà tôi đến Thượng Hải, còn Hiểu Lối lại vì Trần Tử Phóng mà ở lại Bắc Kinh.

Tình yêu của họ tựa một nụ hoa còn e ấp, nói như lời Tử Phóng thì, có được Hiểu Lối khó như có được đóa hoa sen bằng tuyết trên băng sơn. Lúc nào cô cũng đem lại cho người ta một cảm giác lạnh lùng, thờ ơ. Tôikhuyên Tử Phóng, anh phải hiểu cô ấy, anh thích cô ấy là vì thích sựthanh cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đến khi tốt nghiệp, HiểuLối cũng có ý định về Thượng Hải, cô ấy bảo, tớ muốn ở gần bọn cậu, mặcdù Tiểu Dao tưng chơi xấu cô nhưng cô vẫn muốn ở gần mấy cô bạn nối khốcủa mình, cả hai đứa tôi đều ở Thượng Hải, nên Hiểu Lối cũng muốn đếnThượng Hải.

Nhưng Tử Phóng bảo, em đi đâu anh sẽ theo đến đó. Đã mấy năm nay, lúc nào Tử Phóng cũng ở bên Hiểu Lối, một người làm nghệ thuật điên điênkhùng khùng như anh ấy mà đối xử được như thế với một cô gái, theo lờiBắc thì thật đúng là một kỳ tích, chắc Tử Phóng coi Hiểu Lối là nữ thầncủa mình chăng?

Rất có thể là như vậy.

Sau này tôi có xem rất nhiều tranh của Tử Phóng, những người con gáianh vẽ trong tranh đều có ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt đó mơ màng tựa mâykhói đó khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đó chỉ có thể là ánhmắt của Hiểu Lối. Tôi đã biết là Tử Phóng đã ăn phải bùa mê của HiểuLối, anh không thể thoát khỏi vòng vây của ánh mắt đó.

Nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ vẫn chỉ là một đôi tình nhân yêu nhauvề mặt tinh thần.Trần Tử Phóng dành được trái tim của người đẹp nhờ sựsi tình và lòng kiên trì hiếm có của mình. Nhưng Hiểu Lối vẫn không choanh động đến cơ thể của cô, kể cả là nắm tay. Trần Tử Phóng thật sựkhông biết phải làm thế nào, anh không phải là Liệu Hạ Huệ (1),cũngchẳng phải Đặng Đồ Tử (2),anh là người đàn ông lãng mạn ngông cuồng, từ năm mười bảy tuổi anh đã làm chuyện đó, mơ ước của anh là được nhìnthấy Hiểu Lối khỏa thân, chắc chắn đó là một bức tượng điêu khắc tuyệtmĩ, mỗi lần nghĩ đến đôi chân thon dài của Hiểu Lối, nghĩ đến đôi gòbồng đảo như nụ hoa và chiếc eo thon thả thắt đáy lưng ong, và cả ánhmắt đó của cô khi nhìn đàn ông, Trần Tử Phóng lại cảm thấy không sao kìm nổi lòng mình.

Trước đó Trần Tử Phóng không phải là người chung thủy trong tình yêu. Ít nhất anh đã từng lên giường với hơn năm cô gái, có cô là người mẫucủa anh, có cô là bạn học, có cô còn hơn anh tám tuổi, đó là một kháchhàng đã từng mua tranhc ủa anh.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tất cả mọi thay đổi ở anh đều do sự xuất hiện của Hiểu Lối. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh có cảm giác Alighieri Dante (3) lần đầu được gặpBeatrice, Tử Phóng đêm này không thể nào quên được hình ảnh Hiểu Lối.Anh tưởng rằng chẳng bao lâu nữa anh sẽ dành được Hiểu Lối, sau đó anhsẽ vứt bỏ cô như vứt một mảnh vải đã sờn và bắt đầu một cuộc tình mới.

Nhưng lần này Tử Phóng đã gặp phải một bài toán khó, Hiểu Lối như một bức thành trì kiên cố, tấn công mãi vẫn không chịu đổ, điều đó khiến Tử Phóng vô cùng đau đầu.

Đàn ông vốn là động vật ham khiêu chiến, họ là những con thú, nhữngcon mồi càng khó săn lại càng thích săn. Tử Phóng tự thề với mình nhấtđịnh phải dành được cô gái có mặt đẹp tựa hoa đào, tính tình lạnh nhưbăng đó. Biết cô thích ăn gì, thích mặc gì là anh lại đạp xe mấy chụccây mang đến cho cô, cuộc sống của hai con người đó cũng có thể gọi làấm áp, mặc dù trông Hiểu Lối vẫn lạnh lùng như trước, nhưng cô không cóngười đàn ông nào khác, chỉ có Tử Phóng mà thôi.

Sau đó thì xuất hiện chuyện liên quan đến anh chàng Tiểu Dao, HiểuLối liền lợi dụng Tử Phóng, dù bị lợi dụng nhưng Tử Phóng vẫn cảm thấyrất phấn khởi, anh liền thừa thằng xông lên, ngày nào cũng bám riết Hiểu Lối. Đôi lúc, tình yêu phải gục ngã trước những thứ đeo đẳng không rời, đến khi chuẩn bị tốt nghiệp Hiểu Lối phải đầu hàng. Cô quyết định ở lại Bắc Kinh. Hiểu Lối làm ở một tạp chí,đi làm về cô lại ăn cơm, xem phimvới Tử Phóng. Bọn họ không giống như chúng tôi, mỗi người tự thuê phòng, trả hai khoản tiền thuê nhà.

Trần Tử Phóng gọi điện cho tôi và bảo, Tiểu Bạch, em khuyên Hiểu Lối hộanh với. Bọn anh có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà để cô ấymua đồ trang điểm. Hiện giờ, tiền thuê nhà ở Bắc Kinh đắt đỏ lắm.

Tôi gọi điện thoại cho Hiểu Lối hỏi cô ấy cảm thấy thế nào. Hiểu Lối imlặng hồi lâu, tôi hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy. Tôi bảo, cậu đã lựachọn ở lại Bắc Kinh rồi thì cứ thế mà sống là tốt rồi.

Đó là một đêm mưa, tôi đứng ở bến xe buýt để đợi xe buýt, tôi nghe rõtiếng nức nở nghẹn ngào, không biết là tiếng mưa rơi hay tiếng cô ấykhóc, Hiểu Lối bảo, Tiểu Bạch, tớ nhớ cậu lắm.

Tớ cũng nhớ cậy – tôi nói.

Chúng tôi nhớ lại chiếc vòng tay và tấm gương nhỏ tặng cho nhau lúc chia tay khi mới mười bảy tuổi. Đến giờ cả hai vẫn còn giữ, nếu có kiếp sauthì tôi muốn được làm đàn ông, và tôi sẽ yêu cô ấy gì tôi rất hiểu côấy.

Hiểu Lối bảo Trần Tử Phóng đã cầu hôn cô, nhưng cô luôn cảm thấy sợ, một nỗi sợ vô hình, cô không dám nhận lời anh.

Không sao đâu – tôi an ủi. Trần Tử Phóng là người làm nghệ thuật, anh ấy không quá coi trọng chuyện đó đâu.

Chuyện đó như một bóng ma, lúc nào cũng ám ảnh trong tâm trí cô. HiểuLối từng bị người khác hãm hiếp,cô không còn trong trắng, tất cả nhữngđiều này, nếu không nói với Tử Phóng thì làm sao anh biết được. Hiện giờ con gái còn mấy ai là còn trong trắng? Tôi bảo, Hiểu Lối, cậu sống quácẩn thận đấy, thực ra cuộc sống đơn giản lắm, không hề phức tạp chútnào, có người đàn ông thương cậu, yêu cậu, thậm chí băng vệ sinh cậudùng hàng tháng cũng đều là anh ấy mua thì thực sự cậu nên nhận lời cầuhôn và làm vợ anh ấy.

Có lẽ lời khuyên của tôi đã có tác dụng, sau đó không lâu, Trần Tử Phóng nhắn tin cho tôi, Tiểu Bạch, hôm nay anh đã hôn được Hiểu Lối rồi.

Đáng lẽ tôi phải mừng cho Hiểu Lối, nhưng sau khi nhận được tin nhắn đótôi lại cảm thấy có một chút gì đó rất buồn, tôi không hiểu đó là cảmgiác gì. Hôm đó tôi đã rất chủ động, tôi đòi Bắc ôm tôi, hôn tôi, chúngtôi hôn nhau rất mặn nồng, bất giác trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnhHiểu Lối, điều này đã khiến tôi cảm thấy rất tội lỗi, nếu tôi và HiểuLối hôn nhau thì sẽ thế nào nhỉ?

Tối hôm đó tôi cứ quấn chặt Bắc, mãi không chịu thôi, đến cuối Bắc không còn sức nữa. Anh bảo, bà xã, thôi tha cho anh nhé.

Rồi Bắc lăn ra ngủ, còn tôi thì mắt mở trân trân đến tận khi trời sáng.

Hiểu Lối, một cô gái trong trắng, thánh thiện như tu nữ, cuối cùng đã đánh mất nụ hôn đầu đời của mình.

Năm đó, có lẽ ba chúng tôi là ba cô gái hạnh phúc nhất, tất cả đã tìmđược tình yêu của mình, Phần Na đã có bầu với Tiểu Dao, Hiểu Lối khôngcòn là tu nữ nữa, cô đã có cam đảm đến với tình yêu của Tử Phóng, cô nói rằng, mặc dù không nhiệt tình để yêu, nhưng cảm giác được yêu cũng hạnh phúc lắm.

Còn tôi và Bắc thì càng thắm thiết mặn nồng hơn, giữa bao lo toan cơm áo gạo tiền đời thường cảm nhận sự chận tình của nhân gian, mặc dù dôi lúc cảm thấy chai sạn, nhưng chúng tôi lại sẽ ôn lại những kỉ niệm, từ lầngặp nhau đầu tiên đến chuyện xảy ra ở Trùng Khánh, Bắc Kinh, và ThượngHải, tất cả mọi mối tình đều có duyện số. Nhưng Phần N bảo tôi rằng,duyên số cũng có duyên lành và duyên dữ.

Mùa xuân năm đó, lại có chuyện chẳng lành xảy ra với Phần Na.

Phần Na luôn lo lắng cho tình yêu của mình, Tiểu Dao đã li hôn nhưng anh ta vẫn không chịu lấy cô làm vợ mà vẫn tiếp tục thói trăng hoa của mình trên tình trường, anh ta tin chắc rằng Phần Na không thể xa mình.

Tiểu Dao lại đánh Phần Na.

Hôm đó, Phần Na đi chơi bài cùng Tiểu Dao. Tiểu Dao chọn bài xấu, PhầnNa đứng bên cạnh nhắc. Tiểu Dao liền chửi, vớ vẩn, không cần cô phải chỉ trỏ.

Lúc nào Tiểu Dao cũng coi thường Phần Na như vậy, anh ta có bằng cấp,hơn nữa lại đẹp trai. Còn Phần Na thì khóc lóc đòi yêu anh ta, cũnggiống như chuyện Tử Phóng đòi yêu Hiểu Lối vậy, bọn họ đều là một ngườinợ một người phải tra, chỉ có tôi và Bác là tự nguyện đến với nhau. Bắcbảo, kiếp trước em vừa ngoảnh đầu lại anh đã thấy em, chắc chắn cô gáicó hai chiếc răng khểnh phải là vợ anh.

Đây là lần thứ hai Phần Na có bầu với Tiểu Dao, bản thân Tiểu Dao cũngmuốn có đứa con này. Lúc đó, đứa con trong bụng Phần Na đã được nămtháng.

Tối hôm đó Tiểu Dao thua rất đậm, sau đó Phần Na không nói gì thêm nữa,không nói gì cũng không xong. Tiểu Dao sa sầm mặt mày, lúc ấy, ở đó cònhai cô nàng nữa, một cô trông rất điệu đà, Tiểu Dao bảo, này, người yêu, để anh sờ cái, đổi vận may.

Cô nàng đó đến bên Tiểu Dao nói với giọng rất cợt nhả, anh Dao, sờ một cái mất một nghìn đấy.

Tiểu Dao bảo, một nghìn à, một vạn cũng OK.

Cả hai đưa đẩy, trêu ghẹo nhau ngay trước mặt Phần Na. Phần Na vác chiếc bụng cồng kềnh xông ngay tới, cứ tưởng cô sẽ đánh nhau với Tiểu Dao,không ngờ cô xông đến cho nàng kia hai cái bạt tai và chửi, con hồ li ti nh!

Và thế là hai người đàn bà liền xông vào đánh nhau, hai bèn túm chặtnhau và thi nhau chửi rủa, Tiểu Dao đứng dậy bỏ đi. Phần Na đuổi theo,Tiểu Dao quay người lại tát cho Phần Na một cái, đồ đê tiện! Mày khônghiểu trò ở sòng bài à? Tao chỉ muốn đổi vận may! Rồi anh ta đánh tiếp,lần này Tiểu Dao đã đánh vào bụng Phần Na. Không phải anh cố ý, chắcchắn là không phải anh ấy cố ý, anh ấy rất muốn có đứa con đó, anh ấychỉ tức quá mà thôi. Đó là lời biện hộ của Phần Na cho Tiểu Dao trongbệnh viện, từ đầu đến cuối cô ấy không khóc, con thì đã chết mà Phần Navẫn sợ Tiểu Dao giận, sợ anh ta chê cô không sinh cho anh ta một cậu con trai.

Đàn bà khi sinh hạ sẽ thế nào nhỉ? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng,khi tôi một mình rời khỏi bệnh viện, ánh nắng mùa xuân quả thực là rấtđẹp, còn tôi thì đứng dưới đó, nước mắt tuôn như mưa.

Chắc chắn là kiếp trước Phần Na có nợ với Tiểu Dao, ông trời đã bắt phạt cô kiếp này phải trả nợ.

Sau khi ra viện, trông Phần Na lại càng gầy hơn, người cô gầy guộc nhưque củi, thậm chí bây giờ cô chỉ mặc quần áo đen, lúc nào cũng ngậm mộtđiếu thuốc bạc hà, ánh mắt u buồn, ánh mắt đó càng ngày càng giống ánhmắt của Hiểu Lối.

Và mùa xuân năm đó, tôi đi công tác ở Bắc Kinh, tôi đã phát hiện ra Hiểu Lối đã thay đổi.

Hiểu Lối trở nên hay cười hơn, và cô cũng bắt đầu mặc những bộ quần áodiêm dúa. Hiểu Lối đưa tôi đến siêu thị Parkson và Yến Sa để mua đồ mùaxuân, Hiểu Lối trả tiền, Tử Phóng bán tranh kiếm được khá nhiều tiền, vẻ mật Hiểu Lối sáng ngời, hạnh phúc.

Đúng là có nguồn sức mạnh của tình yêu có khác. Tôi nói, thật không thểngờ tình yêu lại có thể biến người ta thành một con người có phong độngời ngời, giờ thì Hiểu Lối và Phần Na đều đã hoàn toàn thay đổi, mộtngười trở nên tư lự, buồn rầu, thậm chí cô ấy còn đòi mượn tôi mấy quyển tiểu thuyết để đọc, còn Hiểu Lối thì trở nên đầy sức quyến rũ. Buổitrưa ăn cơm, Hiểu Lối rút điện thoại ra và bảo, để tớ hỏi anh Tử Phòngnhà tớ đã, anh ấy biết chỗ nào ăn ngon đấy.

Chà, giờ đã là anh Tử Phóng nhà tớ rồi đấy.

Hê, đúng là nước chảy đã mòn, tôi cũng thấy mừng cho Hiểu Lối, cô mĩ nữlạnh lùng năm xưa giờ không còn nữa, thay vào đó là một chú ong đang say sưa với mật ngọt của tình yêu.

Tôi hỏi khẽ, này bọn cậu đã ấy chưa?

Ấy gì? Hiểu Lối đỏ mặt.

Làm tình ấy. Tôi nói to.

Hiểu Lối nhìn sang bốn xung quanh, cậu lưu manh thế, cậu tưởng người tagiống như cậu và Cố Vệ Bắc à, chưa, trăm phần trăm là chưa, cậu đừng cómà nghi ngờ thế, trông cậu kìa, cứ làm như xa đàn ông là không sống nổiấy.

Tôi không thể ngờ bọn họ chưa có chuyện đó mà đã ngọt ngào đến vậy, haiđứa vãn ai ở nhà nấy. Câu đầu tiên Trần Tử Phóng thốt lên khi đến là,Tiểu Bạch, anh còn oan hơn cả nàng Đậu Nga, còn mang tiếng hơn cả LưuBị.

Tôi cười lớn và bảo, thế thì thủ đoạn của anh chưa đủ mạnh rồi, điểm này anh phải gọi Bắc là sư phụ.

Đó là lần gặp gỡ rất ngọt ngào của chúng tôi, sau khi đã tiêu hết một vé của Tử Phóng, bọn họ lại kéo tôi đến quán Bar ở Hậu Hải, tại đó lần đầu tiên tôi đã gặp Thẩm Quân.

Hôm đó anh là ca sĩ chính của quán bar, không như các ca sĩ nhạc rockkhác, ăn mặc lập dị, tóc dài đến ngang vai, ánh mắt Thẩm Quân rất trongsáng, giọng hát sâu lắng, truyền cảm của anh khiến tôi lại nhớ đến ĐậuVi. Hồi đó Vương Phi yêu anh cũng là vì yêu ánh mắt trong sáng đó chăng?

Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm mà chỉ ngồi tán gẫu với Hiểu Lối và TửPhóng. Tôi bảo, nhớ đồ ăn vặt của Bắc Kinh quá, sáng mai mình đi ăn mónthịt hầm nhé, trưa mai đi Đông Tứ ăn bánh… Hiểu Lối ngắt lời tôi, TiểuBạch, trong quán đang có một cây si nhìn cậu kìa…

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Thẩm Quân.

Đúng là anh đang nhìn tôi, rất chăm chú, giống như tôi nhìn Bắc vậy.Hiểu Lối bảo, ít nhất là anh ta đã nhìn cậu hơn nửa tiếng đồng hồ rồiđấy, vừa hát vừa nhìn, anh hát bài Lạnh lùng đến cùng của ban nhạc VũTuyền – anh mong em lạnh lùng đến cùng để cho anh từ bỏ hẳn đi… lại mộtngười nữa sống chết vì chữ tình đây. Tôi quay đầu lại nói, tớ chẳng muốn dính phải tiếng sét ái tình nào nữa đâu, một mình Cố Vệ Bắc là đủ rồi,anh ấy có máu Hoạn Thư ghê lắm đấy, có lần anh ấy nói với tớ rằng, emkhông được ngồi một mình với con trai, trừ người sáu mươi tuổi trở lên;nói chuyện với họn họ không được quá ba phút, trừ công việc ở công tìnhyêu; nếu gặp người nào liếc mắt đưa tình với em thì em phải cho một gậychết ngay để gã ta không bao giờ lật người được nữa… Tôi đang định nóitiếp thì Hiểu Lối và Trần Tử Phóng đã cười ngặt nghẽo. Tối hôm đó chúngtôi uống rất nhiều, uống đến khi tôi gần say, rồi tôi bị bọn họ kéo đi,cả hai đã tiếp đãi tôi hết lòng, sau khi họ lên thuyền và chờ thuyềnxuôi dòng, người đàn ông trong quán bar đó đứng bên bờ đợi tôi.

Anh muốn làm quen với em, anh ta nói.

Điều này làm tôi rất ngạc nhiên, vì quá bất ngờ nên tôi không biết phải làm thế nào.

Tại sại sao ạ?

Vì anh thích em – anh ta nói.

Đây là câu nói đầu tiên Thẩm Quân nói với tôi khi tôi gặp anh. Anh kéotay tôi lôi đi, tôi muốn giãy giạu nhưng không tài nào thoát ra được,gần như là anh cuốn tôi lên xe. Chúng tôi lên xe taxi, tôi không hiểutại sao mình lại đi cùng anhta, thật không sao hiểu nổi. Bây giờ đang là nửa đêm, bạn tôi Hiểu Lối và Tử Phóng vừa lên thuyền, tôi đứng sau lẩmbẩm, đúng là dân nghệ thuật, toàn làm những việc trái khoáy.

Tôi theo người lạ lên xe taxi, Bắc Kinh trời đã về đêm nên tiết trờilành lạnh, đèn nê ông trên đường vẫn sáng, anh ra đưa cho tôi một điếuthuốc,rồi anh ta viết tên mình lên lòng bàn tay tôi, ngoài Bắc ra, đâylà lần đầu tiên tôi ngồi gần một người đàn ông khác.

Tôi cầm điếu thuốc, nếu như tôi không nhớ nhầm thì đây là lần đầu tiên trong đời tôi hút thuốc.

Nhìn dáng em hút thuốc đẹp lắm.

Nhưng kiểu gặp gỡ thế này em không quen, em báo là em đã có bạn trai rồi, anh làm thế này là bắt cóc đấy.

Anh không cần biết – Thẩm Quân nói, anh thích làm những việc khác người, ngay từ lúc em bước vào anh đã thấy anh quen em, anh thích nụ cười tinh nghịch của em bên cửa sổ.

Lần đầu tiên gặp nhau nhưng chúng tôi như đã quen nhau từ lâu. ThẩmQuân nói với lái xe, cứ cho xe chạy nhé, đi lòng vòng quanh Bắc Kinh,chạy đến khi nào hết xăng thì chúng tôi xuống xe.

Tôi thầm nghĩ không biết có p hải trong tiềm thức tôi là một cô gáimạnh bạo coi trời bằng vung không? Tại sao anh ta lôi tôi lên xe tôi lại có đôi chút mừng rỡ? Hay là kiếp trước tôi từng là cô gái Gypsy, thíchkhêu gợi, đưa tình, thích làm những việc điên điên khùng khùng? Sau nàytôi phát hiện ra một một điều rằng, mô típ đàn ông mà thích tôi phần lớn đều là như vậy, tôi thích những người đàn ông nhìn thì rất thuần nhưngtính cách lại rất mạnh mẽ, mãnh liệt, họ hóm hỉnh, khôi hài, họ biết dỗdành phụ nữ, họ rất coi trọng tình yêu, mặc dù không đến mức coi đó làcơm ăn, nhưng thật sự họ rất tôn thờ tình yêu.

Mãi đến khi trời sáng chúng tôi mới chia tay, sau này đã nhiều lần tự hỏi với lòng mình rằng, tôi có phải là một cô gái đứng đắn không? Tạisao tôi lại có thể làm việc đó, tại sao tôi có thể l ên xe taxi cùng với một người đàn ông lạ, sau đó liên tục hút thuốc, hút đến tận trời sángđể nghe anh ta nói những chuyện như nằm mơ. Giọng anh ta nói rất hay,tôi phải thừa nhận như vậy. Đó là một người đàn ông rất quyến rũ.

Đến khi trời gần sáng, Thẩm Quân đã hát cho tôi nghe, toàn là nhữngbài hát do anh viết lời, anh hỏi tôi, liệu anh có nổi tiếng được không?Tôi bảo, chắc chắn anh sẽ trở lên nổi tiếng, em đã nhìn người thì chuẩnlắm.

Thế nhìn đàn ông có chuẩn không?

Dĩ nhiên, tôi bảo, vừa nhìn anh là em biết anh là một gã si tình.

Anh có thể ôm em một lát được không? Thẩm Quân hỏi.

Tôi hơi do dự, đang lúc chần chừ thì Thẩm Quân liền ghé sát và ôm nhẹ tôi, đúng là rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta có cảm giác tựa nhưmây bay gió thoảng vậy.

Chúng tôi ôm nhau một lát, đây là lần đầu tiên tôi ôm người đàn ôngthứ hai trừ Bắc ra. Thẩm Quân ghi vào máy số điện thoại di động của tôi, anh bảo, Tiểu Bạch, khi nào bạn trai em bỏ em thì anh sẽ yêu em.

Tôi cười lớn và bảo, thế thì anh đợi kiếp sau nhé.

Anh sẽ đợi, chỉ cần em chịu đến

Tôi không hiểu tại sao Thẩm Quân lại mê tôi ngay từ cái nhìn đầutiên, thậm chí còn bám riết không rời. Dĩ nhiên, sau này tôi mới biết,chẳng qua đó là do tôi giống một người, Thẩm Quân bảo,tôi vừa xuất hiện, ngay lập tức anh ngỡ như cô bạn gái cũ của anh đã quay về.

Năm 19 tuổi, Thẩm Quân là một chàng trai đầy sức sống, cô bạn gái của anh là một cô gái vẫn đang đọ tuổi áo trắng học trò. Tại thành phố nhỏxa xôi đó, một đóa hoa tình yêu đang âm thầm hé nụ.

Họ đều là học sinh lớp 12, anh thích âm nhạc, mơ ước lớn nhất của anh là được đăng kí thi vào Học viện âm nhạc trung ương, và cô gái cũng làmột học sinh giỏi, họ đều mơ ước được đến thành phố lớn để thực hiệngiấc mơ của mình.

Tình yêu của họ đã đâm chồi nảy lộc, nhưng họ đã không dìm chế được bảnthân mình và ăn trộm trái cấm. Cô bạn gái của anh đã có thai. Sau khi bị thầy cô giáo và bạn bè phát hiện, mọi ước mơ đẹp đẽ về thế giới đã hoàn toàn tan vỡ, bạn gái anh đã uống thuốc độc tự tử, một mình bước chânxuống suối vàng. Còn anh thì bị nhà trường đuổi học, chuyện xảy ra khicách kì thi đại học chỉ còn ba tháng.

Kể từ đó Thẩm Quân đã ôm đàn ghi ta đến Bắc Kinh và làm ca sĩ nghiệp dưnay đây mai đó. Kể từ đó, trái tim anh tựa tro tàn, chỉ muốn làm mộtnhành cây khô, dần dần mục nát.

Mãi cho đến khi gặp tôi, vì tôi rất giống cô gái đó nên Thẩm Quân đãbắt cóc tôi lên xe taxi, trên đường, anh đã cố lấy lòng tôi và hát chotôi nghe, hát đến khi nước mắt lăn dài trên má. Những điều này về saunày tôi mới biết.

Lúc chia tay, tôi chỉ vẫy tay và bảo, nếu em bị người yêu bỏ rơi thì nhất định em sẽ tìm đến anh.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phải chia tay với Bắc, hai chúng tôi đã yêunhau như xương thịt khó chia lìa, ai có thể chia sẻ được chúng tôi?Không, không, anh là người tôi yêu suốt đời, tôi muốn được quấn quýt bên tận đến khi già, khi chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.