Xin lỗi, anh đã không chọn em.
Những lời này bất kể là được thốt lên trong hoàn cảnh nào cũng đều khiến người ta có cảm giác đau lòng, người bị bỏ rơi đã bị tuyên án mọi thứ đã kết thúc, tất thảy những lời xin lỗi cũng chẳng thể bù đắp được những tiếc nuối của quá vãng.
Nhưng Lương Mộc Thu nhìn Sầm Nam, lại theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Cậu nhớ ngôi mộ mình từng thấy trên ins của Sầm Nam, trong rừng cây thưa thớt, dưới bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng chính là người đã nuôi nấng Sầm Nam trưởng thành.
Cậu khó có thể tưởng tượng được khi đó Sầm Nam đã đau khổ đến mức nào.
Phải từ bỏ tình yêu để cầu mong được ở bên người thân duy nhất của mình, nhưng kết quả Sầm Nam có được gì chứ, người thân và người yêu, cuối cùng anh chẳng còn lại gì.
Anh cô đơn một mình đi Mỹ, cuối cùng lại cô đơn một mình trở về. Chicago chẳng cho anh được gì, chỉ để lại một mớ bùi nhùi.
Lương Mộc Thu không biết nên nói gì, cổ họng như bị bông thắt kín, chua xót.
Cậu mờ mịt đến mức thậm chí còn không biết nên oán trách ai.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến lý do Sầm Nam vứt bỏ mình, cũng không phải không đoán được trong đó có sự ngăn cản của gia đình Sầm Nam, nhưng cậu không ngờ rằng trong này còn xen lẫn cả sinh ly tử biệt của người thân anh.
7 năm qua cậu trằn trọc cầu mong một đáp án.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hon/2513678/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.