Lương Mộc Thu được Sầm Nam ôm vào lòng, khóc đến mức không thở nổi, lông mi ướt nhẹp, đôi mắt vốn vô hại dịu dàng giờ này lại càng giống cún con.
Ngoại trừ khi Sầm Nam nói chia tay mình ra, cả đời này cậu chưa từng mất mặt như thế lần nào, cậu nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, gõ Sầm Nam mấy cái.
Sầm Nam thấp giọng dỗ dành cậu, nâng gương mặt đẫm nước mắt của cậu lên, hôn cậu từng chút một, gọi cậu "bảo bối".
"Xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải khổ sở vậy nữa." Sầm Nam hôm nay nói xin lỗi rất nhiều.
Đời này số lần nói xin lỗi của anh cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay, năm đó có bao nhiêu người muốn anh cúi đầu, muốn anh thừa nhận mình sai rồi nhưng anh vĩnh viễn chỉ liếc mắt lạnh nhạt nhìn họ, cao ngạo đến tận cùng, ngay cả một câu cũng không nói với họ.
Duy chỉ có Lương Mộc Thu là anh chịu thua, cam tâm tình nguyện thần phục trước cậu.
Bây giờ Lương Mộc Thu thật đúng là muốn mạng của anh thì có lẽ anh cũng sẽ lập di chúc rồi tuân theo lời cậu.
Nhưng Lương Mộc Thu chỉ nằm trong lòng anh "hừ" nhẹ một tiếng, lầm bầm: "Bớt dỗ dành em đi, anh mà lại khiến em khổ sở nữa thì em sẽ thiến anh."
Sầm Nam bật cười: "Đổi cái khác đi, mạng có thể cho em, nhưng chuyện này không thể giỡn được."
Lương Mộc Thu lại hừ một tiếng.
Hai người cứ thế ôm nhau một hồi lâu.
Nến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hon/2513676/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.