Sáng sớm hôm sau Lục Trạm rời khỏi biệt viện Giang gia. 
Minh Cẩm nghe lời, an tâm chờ trong phòng không ra cửa. 
Ban đầu Giang Du còn qua trò chuyện với nàng. Mấy ngày nay Giang gia chưa giải quyết xong chuyện rắc rối ở kinh thành nên hắn phải chờ ở biệt viện thêm một thời gian, còn có tiên sinh được đặc biệt mời đến dạy hắn Tứ thư, mỗi ngày khổ không nói nổi, chỉ có lại đây nói vài câu với Minh Cẩm mới khiến hắn thoải mái hơn. 
Điều khiến Minh Cẩm cảm thấy thú vị là phản ứng của con nhỏ Noãn Ngọc, vẻ mặt nhìn Minh Cẩm càng ngày càng quái dị, giống như trách cứ nàng vì sao đã có đối tượng hôn phối còn muốn dụ dỗ thiếu gia nhà nó. 
Minh Cẩm bực mình bèn đơn giản đóng cửa không thèm ló ra, kêu Noãn Ngọc tìm cho nàng xấp lụa đỏ, một lần nữa may áo cưới cho chính mình. Mặc dù của hồi môn giảm đi rất nhiều nhưng áo cưới không thể qua loa, nàng tỉ mỉ cắt may rồi thêu hoa, cũng mất khá nhiều thời gian. 
Mỗi khi nhớ tới bao gối vỏ chăn phải vứt bỏ trước đó, Minh Cẩm đều tiếc đến đứt ruột, đấy chính là công sức của toàn bộ phụ nữ trong nhà thắp đèn thức đêm mà làm, không chỉ uổng công mà còn có tâm ý của người một nhà. 
Ba ngày trôi qua, Lục Trạm chưa trở về. 
Minh Cẩm hồi phục tinh thần, những vết thương trầy xước đã đóng vảy, áo cưới mới cũng được làm xong trong vài buổi tối, lần này loại vải tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527107/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.