“Chàng...” Minh Cẩm nhìn bộ dạng đầy bụi đất của Lục Trạm, gần như không thốt nên lời, hồi lâu mới lắp bắp, “Sao chàng lại chạy tới đây?”
“Nếu hiện tại không nhân cơ hội lại đây, chờ vào cửa viện thì càng không thể đến.” Lục Trạm cười giải thích, đặt túi vải trong tay xuống đất, “Nàng nhìn xem đúng hay không?”
“Gì thế này?” Minh Cẩm cúi đầu nhìn túi vải cực kỳ bẩn thỉu, hoa văn và tấm vải trông rất quen mắt, chỉ là miếng vải dính đầy bùn đã biến thành màu nâu xỉn, nhận không ra rốt cuộc là cái gì.
“Mở ra sẽ biết.” Lục Trạm dường như có chút mệt mỏi, ngồi bệt dưới đất duỗi tứ chi, tay dài chân dài chiếm đầy một góc phòng của Minh Cẩm.
Minh Cẩm liếc Lục Trạm một cái, đi vào ngồi xổm trước mặt anh chàng, chất vấn: “Sao trông chàng chật vật như vậy? Lại mấy ngày không ngủ?”
“Không sao.” Lục Trạm thờ ơ lắc đầu, cười ranh mãnh, “Đây không phải vì vội vàng cưới vợ à? Bằng không nàng cho rằng ta chạy hết hơi như vậy làm gì?”
Minh Cẩm vốn còn muốn giữ hình tượng, nghe chàng ta nói vậy rốt cuộc nhịn không được phì cười: “Em sẽ không tội nghiệp đâu, chàng đừng tưởng bở.”
“Mau xem thử đi,” Lục Trạm tìm tư thế thoải mái, lười nhác bảo, “Coi đồ có đủ hết chưa, còn thiếu gì không?”
Lúc này Minh Cẩm mới chồm tới, cúi đầu mở nút thắt túi vải to đùng kia. Đáng tiếc sợi dây cột quá chặt, suýt chút nữa làm gãy móng tay nàng, Minh Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527105/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.