Dụ Khang Trạch nghe xong thì tay cầm li rượu cũng cứng đơ, những suy nghĩ mập mờ hình thành không rõ, nam nhân nghiêm túc hỏi:
- Ha..phiền ngài Cảnh nói rõ thêm
Cảnh Nhiếp trầm mặc:
- Sau khi đâm xe vào người phụ nữ ấy thì anh tôi khá loạn, ngay tức khắc chạy xuống xem thì phát hiện cô ấy còn hấp hối.. theo lẽ thường tình có lẽ chúng ta sẽ đưa người gặp nạn đi cấp cứu, chẳng hạn vậy. Nhưng Mã Sở Đằng thì không, lão lệnh cho anh tôi lái xe rời đi, mặc cho người phụ nữ ấy thoi thóp trong đêm mưa
Cảnh Nhiếp kể dài ra rồi quay ra bàn ngồi, trông thấy khuôn mặt đằng đằng của Dụ Khang Trạch cũng hiểu rõ hắn đang giận dữ lắm, có vẻ người phụ nữ này có mối liên hệ gì đó với Khang Trạch nên hắn mới cất công tìm kiện phía Mã Hà – Cảnh Nhiếp nghĩ thầm. Ông ta châm điếu thuốc rồi bông đùa:
- Này, nhưng anh tôi không phải loại tàn độc thế nhé... Anh ấy không bao giờ
Cảnh Nhiếp ngồi dựa ra sau, thở dài:
- Mấy ngày sau thì anh ấy nghỉ làm ở nhà, tôi thấy tâm trạng anh ấy bất ổn, dò hỏi thì miệng anh luôn mấp máy: Đâm chết người rồi... Chết thật rồi... Có lẽ sự day dứt quá nặng nên anh ấy đi tìm Mã Hà để bàn bạc đầu thú. Nhưng...
Nói đến đây Cảnh Nhiếp hơi nghẹn lại, đầu ông gục xuống mệt mỏi và đau buồn khi kể về anh trai mình, luôn là vậy. Giọng ông run run:
- Anh ấy không biết ngày anh ấy gặp Mã Hà.. cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/956288/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.