Sáng hôm sau
A Diên từ sớm đã đỗ xe dưới sảnh biệt phủ Dụ gia, dường như có chuyện gì gấp nên dáng vẻ anh ta hớt hải chạy vào, trông thấy Cúc Y từ bếp đi ra, hỏi:
- Cúc Y, ngài Dụ vẫn trên thư phòng đúng không?
Cúc Y thấy anh liền vui vẻ đáp:
- Vâng, từ sáng ngài ấy chưa rời khỏi phòng
Cúc Y mới làm bánh xong nên hai tay cô còn đeo găng bông lớn, bê khay bánh hấp lò ấm nóng, trời đông mỗi sáng siêu lạnh thì hơi bánh tỏa ra giữa cả hai cực kì ấm áp. A Diên ban đầu vội vàng thì bây giờ chùn chân tại đây, anh cúi xuống sát mấy mẻ bánh, hít hà mùi thơm của bột mì nóng, nói nhỏ:
- Hơi bánh nóng ấm thật đấy... Em làm bữa sáng cho cô chủ à?
Cúc Y e thẹn gật đầu, thỏ thẻ:
- Vâng.. cô chủ thích ăn bánh này lắm. Em biết cách làm nên thi thoảng sẽ dậy sớm làm cho cô chủ
A Diên gật gù rồi bất giác cười tươi, tiện tay lấy luôn 1 mẩu nhỏ, bông đùa:
- Hì, cô chủ không biết đâu... cho anh 1 cái nhé?
Cúc Y chưa kịp đáp thì A Diên thản nhiên nhai ngon lành trong miệng, sáng nay dậy sớm nên nam nhân chưa dùng bữa, thảo nào thấy món bánh thì lần là đi tới. Cúc Y xị mặt vì hành động tự tiện của A Diên nhưng cô cũng không trách cứ gì, đứng im bê khay bánh còn đương nóng. A Diên sau cùng lại giật mình nhìn đồng hồ, trước khi chạy đi không quên nói
- Cúc Y, bánh ngon lắm...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/956287/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.