Chương trước
Chương sau
Cảnh Nhiếp lớn hơn Mễ Nhiên rất nhiều tuổi, ông ta đã ngoài 50, là người trong giang hồ nhưng làm luật sư chí ít khiến nhiều người không khỏi bất ngờ. Đối với người phụ nữ trước mặt, ông không ra oai hay cao ngạo như những vụ kiện trước đây mà chỉ lặng lẽ cúi gập đầu, giọng đặc lại:
- Rất vui vì sự có mặt của cô hôm nay... trong phiên xét xử của Mã Sở Đằng
Mễ Nhiên lặng lẽ quan sát ông, cô đã nghe Khang Trạch kể về chuyện riêng của vị luật sư Cảnh, cũng ngạc nhiên vì mọi chuyện xảy ra như 1 vòng tròn, tất cả đều liên đới tới nhau. Cả ba người cùng đi trên hành lang, Cảnh Nhiếp tâm sự:
- Chuyện tôi trước đây cô Dụ cũng đã rõ, tôi luôn đau đáu về việc quá khứ của anh trai cùng cái chết oan nghiệt của anh ấy.. tôi từ 1 tên giang hồ mà chuyên tâm đi học luật sư chính là để tìm kiếm cơ hội trả thù cho anh trai mình. Và ngay khoảnh khắc này, nó không chỉ là cơ hội của tôi mà còn là của cô, chúng ta đã phải chờ đợi quá lâu... cô Dụ nghĩ sao?
Mễ Nhiên gật gù, thứ khiến cô chú tâm nghe không chỉ là tâm tình của Cảnh Nhiếp, ông ta rất xúc động mỗi khi nhắc về người anh quá cố của mình, ngoài ra còn là cách ông ta gọi Mễ Nhiên “cô Dụ”. Cảm giác nghe tên họ của Dụ Khang Trạch gán vào mình khiến lòng cô có chút rạo rực, nữ nhân cười nhẹ, lịch sự đáp:
- Tôi thấy việc này tốt, đúng là cơ hội không chỉ cho tôi, cho ngài mà cũng là tất cả những người từng bị Mã Sở Đằng hãm hại
Sau cùng hỏi vài chuyện vặt khác rồi Cảnh Nhiếp ra ghế ngồi chuẩn bị cho tài liệu của mình, còn lại Dụ Khang Trạch và Mễ Nhiên đi lên hành lang ghế tầng trên ngồi. Cô hỏi:
- “ Cô Dụ”.. anh có nghe vị luật sư đấy gọi em thế không?
Dụ Khang Trạch đi bên cạnh, bàn tay từ lúc xuống xe rồi bước vào toà án vẫn nắm chắc tay cô không rời, nhưng hình như hắn nắm hơi chặt, các khớp xương Mễ Nhiên ức nhẹ, ban nãy còn như muốn bóp nát cánh tay nữ nhân. Vì đang nói chuyện với Cảnh Nhiếp nên Mễ Nhiên chỉ đành nén đau, cơ mặt ổn định nhất có thể. Dụ Khang Trạch tiếp tục dắt cô lên tầng, sau cùng hời hợt đáp:
- Có
Mễ Nhiên cười lên thành tiếng, thắc mắc:
- Lạ nhỉ? Sao ngài Cảnh lại gọi thế?
Dụ Khang Trạch quay lại nhìn cô, khuôn mặt vẫn không biểu lộ sắc thái nhưng ánh mắt thì có, ánh mắt hắn cô đã nhìn suốt 3 năm nay, chẳng lẽ không nhận ra nam nhân hay bày tỏ cảm xúc qua ánh mắt mình hay sao. Không hiểu tên ác ma này tức giận chuyện gì, đáp:
- Ngài ấy hỏi em có quan hệ gì với tôi.. tôi không ngần ngại nói em là vợ. Em đồng ý không?
Mễ Nhiên cười lên, cái điệu cười như chế giễu người khác, rất dễ khiến người ta nổi đóa, cô trả lời:
- Em có thể từ chối à? Em có quyền đấy không?
Bàn tay hắn vẫn siết chặt như thế, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Mễ Nhiên đi theo hắn, không rõ tâm tình nam nhân như nào, ban nãy còn ân cần mà bây giờ như đang giận dỗi chuyện gì đấy, nhất là lúc nữ nhân nói chuyện với luật sư Cảnh Nhiếp. Cả hai ngồi yên vị trên ghế, toà án của Thành phố và cũng là trung tâm xét xử những vụ án lớn nên xây cũng uy nghiêm từ ngoài vào trong. Không gian trong phòng khá tĩnh mịch dù cho đông người tập trung trong này, ai cũng chỉ nói nho nhỏ mấy tiếng xì xào. Ngồi trên tầng, từ đây hướng thẳng nhìn xuống bao quát được bên dưới, ánh mắt cô nhìn chung quanh và hiếu kì quan sát một chút. Bên dưới Dụ Khang Trạch không có ý định thả ra nên buộc Mễ Nhiên phảt giựt tay ra, nhìn lên bàn tay mình đỏ au rồi thẳng thừng hỏi:
- Anh làm sao... mới 15 phút trước anh vẫn rất bình thường với em đấy?
Bây giờ mới cảm nhận được cơn đau truyền lên, lực tay tên ác ma này sao mà mạnh thế – Mễ Nhiên nghĩ thầm. Khang Trạch hậm hực, bóng gió:
- Tôi không sao... em đi nói chuyện với ngài Cảnh ấy, ngài ấy có vẻ đồng điệu về cảm xúc với em
Hắn quay nhìn đi chỗ khác, tránh đi cái nhìn dò xét của Mễ Nhiên, cô thở dài, ra là ghen? Hắn ghen vì cuộc hội thoại hết sức bình thường của cô và luật sư Cảnh Nhiếp. Mễ Nhiên không nhún nhường, lồng ngực cô phả hơi nóng tức giận vì thái độ của hắn, vì bàn tay đang đau nhức của bản thân, nói lí:
- Anh...
Toan nói tiếp thì Mễ Nhiên ngừng lại, tự dưng cô không muốn tranh cãi nữa, hôm nay tâm trạng Mễ Nhiên không tốt, cô đã cố gắng bình ổn nhất, cô cũng không làm gì sai trong mối quan hệ này, hà cớ gì Khang Trạch cứ áp cảm xúc bản thân thái quá lên cô? Mễ Nhiên nghẹn giọng, sau cùng chỉ nhẹ nhàng:
- Thôi bỏ đi... sắp đến phiên xét xử rồi
Cả hai rơi vào trầm mặc, phiên xét xử diễn ra theo từng tội trạng được đưa ra để dựa vào bộ luật rồi định tội. Mã Sở Đằng sau 1 tháng hơn trong tù thì bây giờ đứng trước vành móng ngựa, không ai nhận ra hắn vì cơ thể quá đỗi thay đổi, sự hốc hác, tiều tuỳ thêm sự lo lắng, căng thẳng khiến ông chủ Mã Hà ngày ấy giờ chỉ như bộ xương khô. Phiên xét xử trong 1 ngày duy nhất nên khá dài, các bằng chứng tố cáo được đưa ra, đoạn ghi âm trong chiếc điện thoại của Mễ Nhiên cũng được bật lên để tất cả người tham dự trong phiên toà cùng nghe. Mã Sở Đằng sau cùng lên tiếp trả lời mấy câu hỏi của chủ toạ và cuối cùng, xét tổng tất cả các tội từ án kinh tế, án hình sự đến vi phạm các điều luật khác, lão phải trả giá cho các tội ác của mình bằng khung hình phạt cao nhất “Tử hình”. Mễ Nhiên chú ý nghe từ nãy đến giờ, đến khoảnh khắc này thì lòng nhẹ bẫng đi, cơ thể thả lỏng dựa ra ghế, khẽ thở phào, suốt 12 năm qua thì cái kết cũng xứng đáng cho Mã Sở Đằng
P/s: dự đoán mqh nam9 nu9 sẽ ra sao đây mọi người??????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.