Ánh mắt Mễ Nhiên mở to ra, trước sự tra hỏi của nam nhân trước mặt liền thoáng bất ngờ, môi mọng mím lại để giảm đi sự tập trung của Khang Trạch đang nhìn thẳng vào ánh mắt cô. Hàm răng trắng sứ, thêm chiếc răng nanh nhỏ đưa ra cắn nhẹ bờ môi. Nam nhân liếc mắt nhìn xuống, sau cùng vòng tay siết mạnh hơn như nôn nóng chờ đợi câu trả lời của vật nhỏ. Mễ Nhiên mè nheo:
- Chặt..chặt quá rồi
Dụ Khang Trach vẫn chế ngự nữ nhân trong lòng, buộc cô phải tìm một lời nói dối thích hợp đáp trả hắn:
- Lúc nãy em ở ngooài vườn, vô ý ngã vào nền đất nên lem nhem quần áo
Mễ Nhiên bắt đầu theo chiều hướng đó, giải thích tự nhiên hơn:
- Thế nên phải thay đồ, tắm qua... em sợ anh trách em nghịch nên mới bảo Du Ly và Cúc Y tìm một bộ đồ mặc y hệt để anh không phát hiện
Khang Trạch nghe vậy cũng nguôi đi, thả lòng cô ra rồi hỏi han:
- Có bị thương ở đâu không?
. Mễ Nhiên lắc đầu, để mặc cho ánh mắt nam nhân dò xét từ trên xuống dưới, quay một vòng cơ thể cô nhìn chung quanh rồi tạm yên tâm. Khang Trạch thở dài, đáp:
- Em nghịch quá.. lớn rồi nhưng vẫn còn nghịch
Lời hắn trách cứ như một ông cụ già đang khuyên can lớp trẻ về hành động của mình vậy, Mễ Nhiên đâu thể cả ngày ru rú trong căn biệt phủ, dù gì ra ngoài vẫn thoải mái hơn, đi chơi quanh vườn. Duy chỉ có hôm nay chơi hơi ‘’quá đà’’, nghĩ lại con báo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/238847/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.