Du Ly lúi húi lấy khăn lau khắp người Mễ Nhiên, thời tiết lạnh lại còn bơi xuống hồ nước, không mau ủ ấm cẩn thận khéo cảm lạnh. Trái với vẻ mặt lo lắng của hai người hầu gái thì Mễ Nhiên lại thoải mái vô cùng, cô nhàn nhạt nói:
- Cảm ơn hai chị, may hai người đến kịp
Cúc Y lau tóc cho Mễ Nhiên, tặc lưỡi:
- Haiz, có gì đâu... đây là chuyện chúng tôi phải làm. Nhưng sao cô có tấm giấy chỉ đường này, đến chúng tôi còn không biết, người làm hầu như không biết, chỉ có người thân cận hay mấy người vệ sĩ của ngài Dụ
Mễ Nhiên cười phì, khuôn mặt lanh lẹn đáp:
- Em được cho tờ giấy này... người đó biết em muốn xem con báo nên chỉ hướng cho em
Du Ly nhíu mày, thắc mắc:
- Không thể nào.. Ngài Dụ cấm tiệt không để cho bất cứ ai gây nguy hiểm gì tới cô, nhưng người đó lại chỉ lối cô tới đây, con báo là động vật hoang dã chứ không phải giống chó nhà như Otto mà dễ quen thân với con người được
Mễ Nhiên thở dài, sở dĩ cô bất chấp mạo hiểm như này để xác nhận một số thứ chuyện bản thân thấy khúc mắc. Sau cùng cả ba người theo lối về lại căn biệt phủ, trên đường đi nói vài chuyện phiếm
Hôm nay Du Ly và Cúc Y tới kịp không phải là ngẫu nhiên mà do họ được Mễ Nhiên đưa cho mảnh giấy ghi lối vào. Tối hôm qua, trước khi nghỉ ca làm, Mễ Nhiên gọi hai người lên phòng, đưa cho họ một tờ giấy rồi nói:
- Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/238846/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.