Mễ Nhiên gật gù rồi nắm chặt tờ giấy trong tay, khuôn mặt Tiểu Cương dần chuyển sang vẻ lạnh lùng, hắn cười nhẹ rồi như chợt nhớ ra điều gì, vội nói:
- À à.. cô chủ, cô đừng nói với ngài Dụ, hay kể với ai... Chỉ đi một mình, nhé?
Nữ nhân quay ra thắc mắc, hắn nói tiếp:
- Ngài Dụ mà biết sẽ nổi giận, ngài ấy trách cứ vì thương cô.. còn với tôi, ngài ấy không tha
Mễ Nhiên hiểu ra, gật đầu rồi nói chắc nịch:
- Được, anh yên tâm, haha
Tiểu Cương an tâm rời đi, khuôn mặt thoả mãn và như chuẩn bị mọi kế hoạch xong xuôi. Mễ Nhiên nhìn theo bóng Tiểu Cương rời đi, khuôn mặt không mấy vui vẻ như ban nãy mà nghiêm túc trở lại, ánh mắt quay đi nhìn xung quanh nghiêm nghị
Chiều hôm sau
Mễ Nhiên căn đúng giờ, thoăn thoắt chạy xuống sảnh nhà, ngó nhìn xung quanh rồi cầm theo mảnh giấy Tiểu Cương đưa, nhìn theo lối chỉ rồi đi vào khu vườn. Đi khoảng 5 phút sau là tới, hóa ra chuồng ở tận sâu trong cùng, lối đi không thênh thang như vào các khu khác mà được bao bọc cẩn thận, hai bên lối đi là hàng cây trồng cao, các khóm cây được cắt tỉa vuông vức, lối đi vào cũng lát đá sạch sẽ hơn hẳn. Tới rồi, chuồng báo ngay trước mặt rồi, chiếc chuồng hay như một căn nhà vậy. Bên ngoài khung thép thành các cột dọc chắc chắn cao sừng sững, bên trong là Mễ Nhiên chỉ nhìn được một cửa hang lớn, một cây cổ thụ to, hình như còn sâu nữa nhưng chắc phải vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/238845/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.