Ngón tay cô chầm chậm đặt lên thớ da hắn, chạm lên hình xăm con báo đó rồi rờ xung quanh, các đầu ngón tay lả lướt viền quanh rồi ánh mắt sáng rực nhìn lên. Thâm tâm nữ nhân lại nghĩ đến con báo mà Khang Trạch nuôi, cô muốn biết nó ở đâu, muốn trực tiếp nhiôn thấy nó. Mễ Nhiên hồi nhỏ được mẹ đưa đi sở thú, nhìn ngắm động vật xung quanh thì cực kì thích thú. Đó là lần đầu tiên nữ nhân được đi chơi vui như vậy, kể từ đó đến giờ chưa đi lại lần nào. Cái gì càng cấm thì càng kích thích trí tò mò của con người ta. Dù cho Du Ly và Cúc Y có ngăn cản Mễ Nhiên nhưng họ không biết rằng liệu cô có nghe lời hay vẫn thỏa trí tò mò của bản thân
Nữ nhân nằm đơ ra đó, dựa lên tấm lưng của Khang Trạch, bất giác hắn khẽ động, quay đầu ra rồi nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nhắm hờ, môi đã nhếch cười. Mễ Nhiên giật mình rồi thu mình lại, cô quấn chăn che chắn cơ thể rồi quay lưng nằm ra xa. Cánh tay Khang Trạch sải rộng vắt ngang đã ôm tới cô, hắn dịch sát cơ thể mình lại vật nhỏ, vòng tay rắn chắc như gọng kìm khiến Mễ Nhiên không tài nào cựa quậy nổi, giọng nói hắn đã ngay sát tai:
- A Nhiên, dậy sớm thế?
. Đầu hắn bắt đầu rúc rúc sau gáy Mễ Nhiên, cánh mũi cao rờ quanh thớ da cổ, hơi thở nóng phả ra làm ấm cả vùng da, tuy nhiên là nơi đây có máu buồn nên nữ nhân quắn quéo né tránh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/238844/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.