Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau
Khang Trạch thẳng thừng bước từng bước chân sải dài tới giường lớn mặc cho Mễ Nhiên vùng vẫy trên vai, chiếc giường lớn, nệm to ấm bỗng lún xuống nhẹ vì cơ thể nữ nhân được thả bổng xuống. Hắn nhìn cô, cười cười không mấy thiện cảm rồi cởi hai lớp áo len và gile bên ngoài ra, hình xăm con báo dưới gáy nam nhân đập vào mắt cô, mỗi lần nhìn nó như một lần Mễ Nhiên bị thôi miên, đỗi đẹp và chân thực. Ánh mắt cô dán chặt vào hình xăm, bất giác Khang Trạch quay người lại, hắn đã xé rách chiếc bao nhỏ rồi mặc lên cho vật lớn sừng sững tự bao giờ. Hai con mắt to tròn của nữ nhân vô thức nhìn xuống rồi nhắm tịt lại, khuôn mặt phiếm đỏ ựng rồi lồm cồm trên giường, bò ra phía xa hắn một chút. Dụ Khang Trạch thoải mái chùm chăn lên cơ thể cả hai, hắn quận chặt cơ thể vật nhỏ trong lòng, thủ thỉ bên vành tai run rẩy của bảo bối: - A Nhiên, em thấy đấy... tôi luôn nhanh nhẹn vậy... Nếu em không chê... Chưa để Khang Trạch nói hết lời, Mễ Nhiên ngay tức khắc phủ đầu: - Chê1 Khuôn mặt hắn khỏi nói sa sầm thế nào, có lẽ vật nhỏ đã quen dần với cuộc sống bên cạnh hắn nên bạo dạn hơn hẳn, không còn thái độ bài xích hay e ngại cùng cực như trước. Có những lúc còn biết bông đùa lại, trêu chọc cho hắn thoải mái. Dụ Khang Trạch tuy có méo xệch mặt nhưng vẫn như mèo lớn làm nũng, hắi lúi húi và hốc cổ cô, mè nheo: - A Nhiên, sao em dám? Nam nhân cố ý cạ cạ thớ da dưới dái tai để nữ nhân đây mất tập trung, bên dưới đã thoăn thoắt cởi bỏ chiếc quần vướng víu Mễ Nhiên đang mặc, tay hắn siết lấy cánh tay cô căng trên đỉnh đầu, nhanh gọn cởi nốt chiếc áo bông. Cơ thể cả hai trần trụi ủ ấm nhau, chiếc chăn bông to che kín cơ thể cả hai, tránh những cơn gió lành lạnh. Khang Trạch vơ gọn chăn lại, ủ ấp nữ nhân dưới thân, không ồn ào, không nghịch ngợm như ban nãy. Không gian bây giờ rơi vào trầm mặc, ánh mắt hắn xoáy sâu vào đôi mắt long lanh như mặt hồ của bảo bối dưới thân, bên dưới đã chen chân vào giữa. Dụ Khang Trạch thơm lên bầu má mịn của vật nhỏ, lúi húi dưới dái tai cô, liếm láp thớ da như kẹo ngọt, một tay mân mê xuống rờ lấy hạt tr*n tr*u đang e ấp trong nộn th*t hồng, vê tròn một chút đã khiến nơi này ẩm ướt. Cơ thể cô khẽ giần giật lên, côn th*t sừng sững trước hoa t*m đã tỏa ra hơi ấm nồng nàn, Khang Trạch hôm nay vô cùng kiên nhẫn, hắn không gấp rút vào như những lần khác mà từ tốn, nâng niu. Nam căn rờ rờ ngoài hoa t*m, sau cùng dần chôn sâu vào miệng nhỏ, thứ th*t mềm xung quanh như chào đón, nhẹ nhàng ma sát quanh que kẹo lớn Cơ thể Mễ Nhiên cong lên như tôm, làn da mỗi lần quan hệ như xông nước nóng, đỏ ửng cả da, hai mắt luôn nhắm nghiền lại vì còn xấu hổ. Đã nhiều lần quan hệ với Dụ Khang Trạch nhưng mỗi lần lại là một dáng vẻ khác, như một tấm chiếu mới, luôn bị hắn dẫn dắt từ việc này đến việc khác. Môi nhỏ chúm chím chu lên, thu hút ánh mắt nghịch ngợm của Khang Trạch, hắn cúi xuống hôn nhẹ, tiếng chụt vang lên nghe mới đáng yêu làm sao. Nam nhân lại rúc vào hốc cổ cô, mùi thơm khiến hắn chỉ muốn nằm lịm trong này. Bên dưới n*n ng*yệt rất hợp tác, không co rút hay gắt gao, d*ch thuỷ chảy ra một chút nên dễ dàng tạo ma sát hơn, có thêm lớp gel của chiếc áo mưa nên côn th*t đưa đẩy vào tận sâu điểm G. Mễ Nhiên ôm lấy tấm lưng của nam nhân bên trên, các ngón tay bắt đầu chôn sâu vào thớ da, cào nhẹ xung quanh, tiếng cô thỏ thẻ bên tai hắn như những nốt nhạc dịu êm Trời sớm xẩm tối, cả hai vẫn nằm im trong chăn, ánh mắt hai người lim dim nhưng không ngủ, Khang Trạch nằm úp mặt vào khe ng*c của vật nhỏ, vòng tay hắn rắn chắc ôm chặt sợ cô chạy mất, bàn tay Mễ Nhiên chỉ mân mê sau tấm lưng phẳng lì. Sau cùng cô hỏi nhỏ: - Anh xăm con báo này đau không? Khang Trạch ngửng mặt lên, cười cười: - Có.. là đường kim di chuyển trên da mình mà, đâm sâu vào mô mềm mới in hình rõ và sắc nét được Mễ Nhiên xoa lên hình xăm con báo, ngẫm nghĩ gì đó rồi thẳng thừng hỏi: - Vậy nếu em muốn xăm, anh đồng ý không? Khang Trạch đang tận hưởng trong vòng tay cô, nghe thế cũng dừng mọi việc lại, hắn chống tay nằm đối diện, nhíu mày hỏi: - Sao cơ? Sao em muốn xăm? Hình xăm sẽ đi theo em cả đời, kể cả tẩy cũng dễ để lại sẹo Mễ Nhiên cười nhẹ, cô vươn vai rồi nhàn nhạt đáp: - Em có ý định từ lâu rồi, thấy xăm đẹp thì nổi hứng muốn... Nếu không đến bên anh, ở đây gần 2 năm thì em đã có ý định sẽ xăm rồi Khang Trạch rờ tay lên thớ da nõn nà của Mễ Nhiên, nói nhỏ: - Không phải cơ thể em đang rất đẹp sao, làn da em như được trời phú Mễ Nhiên xéo xắt hỏi lại hắn: - Ừ, nó rất đẹp trong mắt anh, anh muốn cơ thể em biết nhường nào, phải không? Khang Trạch đối vứi câu trả lời này thì bình thản, hắn cười phì rồi lao tới ôm cô, đáp: - A Nhiên, em phải yêu cơ thể em đầu tiên..rồi mới đến tôi yêu được... Nào, em muốn xăm nhìn gì? Ở đâu?1 Mễ Nhiên như có sự chuẩn bị trước rồi nên mạch lạc đáp: - Hình xăm con báo, nhỏ thôi, phía sau gáy... Phải do anh thiết kế
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau