Khang Trạch thẳng thừng bước từng bước chân sải dài tới giường lớn mặc cho Mễ Nhiên vùng vẫy trên vai, chiếc giường lớn, nệm to ấm bỗng lún xuống nhẹ vì cơ thể nữ nhân được thả bổng xuống. Hắn nhìn cô, cười cười không mấy thiện cảm rồi cởi hai lớp áo len và gile bên ngoài ra, hình xăm con báo dưới gáy nam nhân đập vào mắt cô, mỗi lần nhìn nó như một lần Mễ Nhiên bị thôi miên, đỗi đẹp và chân thực. Ánh mắt cô dán chặt vào hình xăm, bất giác Khang Trạch quay người lại, hắn đã xé rách chiếc bao nhỏ rồi mặc lên cho vật lớn sừng sững tự bao giờ. Hai con mắt to tròn của nữ nhân vô thức nhìn xuống rồi nhắm tịt lại, khuôn mặt phiếm đỏ ựng rồi lồm cồm trên giường, bò ra phía xa hắn một chút. Dụ Khang Trạch thoải mái chùm chăn lên cơ thể cả hai, hắn quận chặt cơ thể vật nhỏ trong lòng, thủ thỉ bên vành tai run rẩy của bảo bối:
- A Nhiên, em thấy đấy... tôi luôn nhanh nhẹn vậy... Nếu em không chê...
Chưa để Khang Trạch nói hết lời, Mễ Nhiên ngay tức khắc phủ đầu:
- Chê1
Khuôn mặt hắn khỏi nói sa sầm thế nào, có lẽ vật nhỏ đã quen dần với cuộc sống bên cạnh hắn nên bạo dạn hơn hẳn, không còn thái độ bài xích hay e ngại cùng cực như trước. Có những lúc còn biết bông đùa lại, trêu chọc cho hắn thoải mái. Dụ Khang Trạch tuy có méo xệch mặt nhưng vẫn như mèo lớn làm nũng, hắi lúi húi và hốc cổ cô, mè nheo:
- A Nhiên, sao em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/238848/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.