Sau khi bàn bạc kỹ càng với Trạch Anh nhỏ, Trạch Anh lớn bèn tàng hình rồi đi lên tầng ba, sau đó đi đến trước cửa phòng Thế Hoằng rồi gõ cửa. Kết quả không có tiếng trả lời, bên trong phòng cũng không có tiếng động gì, anh ấy liền chắc chắn Thế Hoằng vẫn chưa đi học thêm về. Vì thế, anh ấy tạm thời tắt chế độ tàng hình rồi đứng ngoài cửa đợi Thế Hoằng.
Trên người anh ấy có một con dao, anh ấy dự định sẽ tàng hình rồi đâm Thế Hoằng mấy nhát. Anh ấy không định đâm chết người, nhưng anh ấy muốn đâm cho Thế Hoằng tàn tật.
Mà vì anh ấy tàng hình, cho nên Thế Hoằng sẽ không biết ai là người đâm mình, anh ấy cũng sẽ không bị bắt. Ông Lam lại chưa biết chuyện Trạch Anh có thể tàng hình, cho nên ông ấy sẽ không nghi ngờ anh ấy. Dù có nghi ngờ đi chăng nữa thì Trạch Anh nghĩ bố cũng sẽ không làm gì mình, bởi vì bố rất yêu thương mình. Hơn nữa, Thế Hoằng mà tàn tật thì ông Lam chỉ có thể hy vọng vào Trạch Anh thôi, thế nên ông ấy sẽ không nỡ lòng đối xử tệ với anh ấy đâu.
Trạch Anh nhỏ cũng đã biết chuyện Trạch Anh lớn định ra tay hại Thế Hoằng rồi. Anh ấy hơi sợ và khuyên Trạch Anh lớn đừng làm, nhưng khuyên không được lại còn bị Trạch Anh lớn thuyết phục bằng mấy câu như: Hoằng đáng bị như thế, nó đã đánh đập chúng ta dã man, nó đã cướp hết tất cả của chúng ta,... Vì thế, cuối cùng anh ấy chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3439005/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.