“Đấy là Hoằng, bạn cùng bàn của em đấy ạ! Hôm qua cậu ấy vừa mới đến thuê nhà, người cho cậu ấy thuê nhà chính là bố mẹ em đó!”
“Vậy sao?” Trạch Anh nhận được tin tức có ích thì vô cùng phấn khích, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang nở một nụ cười vặn vẹo. “Vậy em cho anh xin địa chỉ nhà của cậu ấy nhé!”
“Vâng.” Cậu bạn liền đọc số nhà của Thế Hoằng cho Trạch Anh, Trạch Anh liền lưu địa chỉ nhà vào trong điện thoại rồi cảm ơn cậu bạn, sau đó thì rời đi.
Buổi tối.
Bình An và Thế Hoằng đi ngủ. Căn nhà nhỏ có một phòng ngủ lớn, trong phòng ngủ có hai chiếc giường. Thế Hoằng nằm trên chiếc giường ở gần cửa ra vào, Bình An nằm trên chiếc giường ở phía bên trong.
Từ hôm qua đến nay, hai người đã tâm sự và nói cho nhau biết rất nhiều chuyện. Thế Hoằng đã biết được trong tương lai, Bình An chính là bạn gái của mình. Anh cũng biết rằng hiện tại cô hai mươi tuổi, nếu đúng ra thì anh hơn cô bốn tuổi, nhưng hiện tại anh mới mười tám tuổi nên ít hơn cô hai tuổi.
Bình An vì thế mà cứ trêu chọc anh, bảo anh gọi cô bằng chị. Anh nhất quyết không chịu gọi, anh chỉ chịu xưng hô anh - em với Bình An thôi.
Thế Hoằng cũng đã hỏi tại sao Bình An lại quay về quá khứ. Bình An trả lời thật cho anh biết chuyện cô quay về là vì muốn bảo vệ anh.
Thế Hoằng thật sự rất cảm động. Anh nói với cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3439006/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.