Nhìn thấy bố mình đang nhăn mặt, Trạch Anh lớn liền lên tiếng: “Bố sao vậy?”
Nghe thấy tiếng nói, ông Lam ngước mắt nhìn Trạch Anh. Ngay sau đó, ông ấy liền đứng dậy rồi hỏi anh ấy: “Trạch Anh, chuyện Thế Hoằng đánh đập con là thật sao?”
Nhận được câu hỏi này, sắc mặt Trạch Anh liền thay đổi. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ấy liền tỏ vẻ chân thật mà nói: “Đương nhiên là thật rồi ạ. Bố không nhớ những vết thương ở trên người của con sao?”
“Vết thương đó có thể là do một số tai nạn khác gây ra chứ không nhất định là do đánh đập.” Ông Lam nhìn thẳng vào mắt Trạch Anh, “Hơn nữa, Hoằng sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh con, nó không phải người như vậy!”
Nghe đến đây, Trạch Anh liền siết chặt bàn tay, trong lòng cực kỳ khó chịu. Cái gì mà Thế Hoằng không phải người như vậy chứ? Không phải anh thật sự đã đánh đập anh ấy sao?
Trạch Anh càng nghĩ càng thấy tức giận, anh ấy lại thầm hỏi: Hôm nay bố làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ thôi miên hết tác dụng rồi sao?
Hệ thống đen bèn đáp: [Ông Lam là người thông minh và lý trí, cho nên qua một thời gian ông ấy sẽ tỉnh táo lại thôi.]
Trạch Anh nghe vậy thì thấy hơi lo lắng. Anh ấy định sẽ thôi miên bố mình một lần nữa, nhưng hiện tại anh ấy không đem theo kính thôi miên. Dạo này không cần dùng đến nó, đeo kính lại khá vướng víu nên anh ấy đã để kính trong phòng rồi.
Đúng lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3439004/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.