Không phải Hoằng nhìn thấy mình đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Bình An bèn cẩn thận bước về phía Thế Hoằng. Cậu bạn cùng bàn thì đã bị dọa cho hãi hồn, thế là bèn ngồi im thin thít ở mép bàn không dám ho he gì. Hai cô bạn bàn trên và các bạn cùng lớp thì cảm thấy khó tin, Thế Hoằng bình thường trầm tính lại vì một bộ phim giữa người và hồn ma mà nổi nóng và quát mắng bạn cùng bàn.
Mọi người thầm nghĩ: Xem ra cậu ấy thích bộ phim kia lắm đây!
Thế Hoằng lúc này đã ngồi xuống ghế, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại. Bình An đã đi đến bên cạnh anh, cô vươn tay khua khua trước mặt anh nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì, bởi vì anh vẫn chưa sẵn sàng nói cho cô biết rằng mình nhìn thấy cô.
Bình An vẫn còn hơi hoài nghi, cô đưa mặt lại gần Thế Hoằng để nhìn xem biểu cảm trên gương mặt anh có thay đổi không. Thế Hoằng lại quay lại nhìn bạn cùng bàn, sau đó nói với cậu ấy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi quá khích.”
“À… Ừm… Không có gì… Tôi cũng thấy mình hơi sai…” Cậu bạn dè dặt đáp lại.
Bình An thấy khuôn mặt Thế Hoằng vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt thì mới từ từ lùi lại, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra mình nghĩ quá nhiều rồi, Hoằng không nhìn thấy mình được đâu.
Buổi trưa, Thế Hoằng và Bình An ngồi trên xe, đang trên đường trở về biệt thự. Hồi sáng, sau khi Bình An quay lại lớp, Thế Hoằng bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438993/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.