Bình An.
Tên của cô ấy là Bình An!
Cô ấy viết thư chúc mừng sinh nhật mình!
Thế Hoằng hạnh phúc mà mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, ấm áp. Bình An thấy anh vui như vậy thì cũng mỉm cười, cô cũng bất ngờ vì không nghĩ một lá thư từ “người lạ” lại có thể khiến anh vui vẻ đến thế.
Lúc này Thế Hoằng lại rất muốn ôm Bình An, anh muốn ôm chầm lấy cô ngay bây giờ. Nhưng nếu thật sự ôm cô thì chuyện anh nhìn thấy được cô sẽ bị lộ mất, mà quan trọng là… Chưa chắc anh đã ôm được cô.
Thế Hoằng vẫn tưởng cô là một hồn ma, cho nên anh nghĩ có lẽ anh sẽ chẳng chạm được vào cô.
Điều này lại khiến cho trái tim anh nhói lên. Tuy nhiên, anh lại nghĩ: Là hồn ma thì có sao chứ?
Anh cảm thấy là hồn ma cũng được, chỉ cần hiện tại cô vẫn ở bên cạnh anh là được rồi.
Anh mỉm cười, đôi mắt lại hơi đỏ lên, bởi anh vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa cảm thấy đau lòng.
Nhưng không sao cả!
Anh khẽ nhìn về cô, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh, vậy là tốt rồi.
Buổi tối.
Khi Thế Hoằng đi tắm, Bình An lại nhân cơ hội xuống bếp ăn vụng. Đến lúc Thế Hoằng tắm xong, anh lại không xuống nhà bếp luôn mà bật máy tính lên tra thông tin.
[Hồn ma có thể chạm vào đồ vật sao?]
[Con người có thể chạm vào hồn ma không?]
Kết quả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438992/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.