Thế Hoằng quát lớn: “Không phải!” Anh dùng ánh mắt căm phẫn mà nhìn về phía Trạch Anh, nói: “Là mày hại cô ấy, mày muốn giết cô ấy! Hôm nay người mặc áo đen tấn công cô ấy cũng chính là mày!”
Bình An nghe đến đây thì không thể không kinh ngạc. Trạch Anh đương nhiên cũng không khỏi kinh hãi, làm sao Thế Hoằng lại biết được chứ?
Không đúng! Trạch Anh cảm thấy đây nhất định chỉ là suy đoán của Thế Hoằng, bởi chuyện Trạch Anh là người mặc áo đen chắc chắn không ai có thể biết được.
Nghĩ như vậy, Trạch Anh liền gân cổ lên cãi: “Em không phải cái người mặc áo đen gì đó mà anh nói! Anh muốn giết em, bây giờ bị Bình An phát hiện thì lại đổ tội lên đầu em, sao anh có thể làm như vậy chứ?”
Hiện tại có Bình An ở đây, Trạch Anh dám chắc rằng Thế Hoằng sẽ không dám giết mình nữa. Đã biết bao nhiêu lần Bình An ngăn cản được Thế Hoằng làm hại anh ấy rồi, cho nên anh ấy rất tin tưởng vào cô, cũng vì thế nên bây giờ anh ấy mới dám lớn gan đối đầu với Thế Hoằng.
Thế Hoằng thật sự đã bị Trạch Anh chọc giận, anh điên tiết mà quát lớn: “Mày ngậm miệng lại, nếu không ngay bây giờ tao sẽ giết chết mày!”
Bình An thấy vậy thì liền ôm lấy Thế Hoằng để đề phòng anh thật sự làm hại Trạch Anh. Trong lòng cô lại cảm thấy hoang mang khi nghe cuộc đối thoại vừa rồi giữa Trạch Anh và Thế Hoằng.
Trach Anh nói với BÌnh An:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438977/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.