Trong không gian yên tĩnh, Bình An dần dần say giấc trong vòng tay Thế Hoằng. Thế Hoằng lại chưa hề chợp mắt. Anh dịu dàng ôm Bình An như đang ôm một báu vật, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên vầng trán cô.
“Bình An, em ngủ rồi à?” Thế Hoằng nhỏ giọng hỏi, Bình An không trả lời.
Thế Hoằng lại tiếp tục: “Nếu chưa ngủ thì ngồi dậy nói chuyện với anh thêm chút nữa được không, anh muốn nghe giọng nói của em.”
Bình An vẫn không trả lời, Thế Hoằng liền chắc chắn rằng cô đã ngủ. Anh từ từ đặt đầu cô xuống gối rồi rút tay ra, một tay cô đang vắt trên eo anh cũng bị anh đặt xuống giường. Lo rằng hành động của mình đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh liền hôn lên đôi môi cô một cái. Hôn xong vẫn cảm thấy hơi thở của cô đều đều và ổn định, không có dấu hiệu tỉnh lại hay là giả vờ ngủ, anh mới từ từ bước xuống giường rồi đứng dậy.
Ngay lập tức, cơn đau lại truyền đến khắp chân, Thế Hoằng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà từ từ bước về phía cửa. Anh bước đi khập khiễng, vì vết thương nên tốc độ không thể nhanh nổi, lại cố gắng không tạo ra tiếng động nên mất một lúc anh mới có thể mở cửa ra ngoài được.
Khi ra ngoài rồi, anh liền đi về phía bếp, dù chân rất đau nhưng vì nôn nóng nên anh cố gắng đi thật nhanh. Đến lúc vào bếp rồi, anh liền lấy con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438976/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.