Chiếc giường không rộng nhưng cũng không chật, vừa đủ để Bình An và Thế Hoằng nằm gần bên nhau.
Bình An cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng lại phát hiện Thế Hoằng đã nhanh chóng “ngủ” mất tiêu, cho nên sự ngại ngùng của cô cũng dần dần bay sạch. Thay vào đó, cô cảm thấy hơi nghi ngờ, tại sao ở bên cạnh cô mà anh lại dễ ngủ đến thế? Không phải anh nên hồi hộp một chút, xấu hổ một chút, kích động một chút sao? Anh ngủ nhanh như thế khiến cho cô nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân đối với anh đó!
Mà nghi ngờ rồi thì đâm ra không vui, không vui thì đâm ra giận dỗi, Bình An buồn bực quay người về phía khác, không thèm nhìn Thế Hoằng nữa. Vì thế, cô không biết rằng sau khi mình quay người đi, Thế Hoằng đang “ngủ” liền mở mắt rồi nhẹ nhàng quay sang nhìn cô.
Anh đã nhìn rất lâu, rất lâu. Cho đến lúc nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, anh mới nở một nụ cười dịu dàng rồi nói nhỏ: “Chúc em ngủ ngon.”
Nói rồi, anh từ từ nhắm mắt lại. Mà Bình An nằm bên cạnh sau khi nghe anh nói xong thì lại từ từ cong môi, nở một nụ cười vui vẻ.
Trong phòng của Trạch Anh.
Hệ thống đen thông báo cho Trạch Anh: [Năng lượng hắc ám hiện tại của cậu mới chỉ đạt đến 75%.]
Mặc dù bị Thế Hoằng ngăn cản, nhưng trước đó Trạch Anh đã làm Bình An và dì Sen bị thương, cho nên năng lượng hắc ám cũng tăng lên đáng kể. Nhưng nếu không có Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438975/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.