Hơn năm giờ chiều, Bình An lại đỡ Thế Hoằng lên xe ô tô. Chân anh bị thương khá nặng nên di chuyển thật sự khó khăn, nhưng nhìn vào khuôn mặt thì ai ai cũng có thể nhận ra rằng tâm trạng của anh đang vô cùng vui vẻ.
Bình An đã nói là cô cũng yêu anh, anh thật sự vui mừng và hạnh phúc vô cùng.
Ở trong xe, Bình An ngồi ở ghế lái, cô nhanh chóng lái xe đi. Thế Hoằng ngồi ở ghế phụ, anh vẫn luôn quay sang ghế lái để nhìn Bình An không rời.
Bình An vốn đã thẹn thùng vì bản thân nói ra tình cảm với anh, bây giờ lại bị anh nhìn chằm chằm thì lại càng xấu hổ. Cuối cùng không chịu được nữa, cô bèn giận dỗi mà nói với anh: “Đừng nhìn em nữa! Anh nhìn là em không tập trung lái xe được đâu.”
Thế Hoằng nghe vậy thì có hơi hụt hẫng mà quay mặt đi, nhưng trong lòng anh thì vẫn rất vui vẻ. Bởi vì anh hiểu cô, cô nói là yêu anh chứ không phải là thích anh, vậy nên tình cảm mà cô dành cho anh nhất định rất lớn, anh vì thế mà rất mừng rỡ và an lòng.
Một lúc sau, Bình An dừng xe tại một con đường yên tĩnh, vắng người. Hiện tại cô không hóa trang, cô cũng quyết định không hóa trang thành Lê Thị Xúi nữa, bởi vì dù sao Thế Hoằng cũng đã nhận ra cô rồi.
Tuy nhiên cô vẫn còn cảm thấy thắc mắc, không biết Thế Hoằng chỉ nhận ra cô và “Lê Thị Xúi - người giúp việc riêng của anh”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438974/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.