Vết thương của Thế Hoằng khá nghiêm trọng, tạm thời phải ngồi xe lăn, đáng lẽ còn phải ở viện điều trị một thời gian nhưng anh kiên quyết muốn về biệt thự. Bình An phản đối, cô muốn anh ở lại bệnh viện nhưng anh đã gọi trợ lý thuê bác sĩ riêng về biệt thự, vậy nên cuối cùng cô cũng không có ý kiến gì nữa.
Còn về việc “kẻ mặc đồ đen” đột nhiên tấn công dì Sen và Bình An, Thế Hoằng cũng đã báo cảnh sát và bảo người của mình đi điều tra. Nhìn vào đôi mắt Thế Hoằng, Bình An có cảm giác anh thật sự muốn băm vằm “kẻ mặc đồ đen” kia ra làm nghìn mảnh.
Mà khi thử hỏi hệ thống 001 rằng kẻ mặc đồ đen đó là ai, Bình An đã nhận được câu trả lời hết sức kinh ngạc: [Kẻ đó cũng có hệ thống, hệ thống của kẻ đó đã làm gián đoạn tất cả các camera quay được hắn để cảnh sát không tìm ra tung tích của hắn. Đồng thời, hệ thống đó cũng ngăn cản ra đa của tôi tiếp cận hắn, cho nên tôi không thể điều tra được hắn là ai.]
Khi nhận được câu trả lời này, Bình An không khỏi cảm thấy sốc. Cô có hệ thống, Trạch Anh cũng có hệ thống, bây giờ đến cả kẻ mặc áo đen kia cũng có hệ thống sao?
Bỗng nhiên, trong đầu Bình An lại nổi lên một nghi ngờ, liệu Trạch Anh và kẻ mặc áo đen kia có phải là cùng một người không?
Không thể nào!
Bình An nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó đi vì nó quá vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438973/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.