Cô đã khóc, bởi vì cô nhìn thấy người bước xuống xe chính là Thế Hoằng.
Nhìn thấy anh, sự sợ hãi và uất ức trong lòng liền dâng trào, chưa bao giờ cô muốn chạy về phía anh như lúc này, cô quên mất hiện tại mình đang giả làm Lê Thị Xúi, cô nghĩ rằng mình đang là Bình An - người yêu của Thế Hoằng nên đã vươn tay về phía anh rồi nghẹn ngào gọi: ”Hoằng… Cứu em…”
Thế Hoằng đã nghe thấy giọng nói của cô, anh vội vàng trả lời cô: “Đừng sợ, anh đến cứu em đây… Em đừng sợ…”
Trạch Anh nghe mà cảm thấy khó hiểu, ông chủ và người giúp việc thân nhau đến nỗi xưng hô anh - em luôn rồi?
Lại nhìn lên khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của Thế Hoằng, Trạch Anh cảm thấy thật là nực cười. Thế Hoằng luôn luôn đối xử tệ với em trai, vậy mà bây giờ lại lo sợ và muốn bảo vệ cho một người giúp việc. Trong mắt anh, em trai của anh thậm chí còn không bằng một người giúp việc xấu xí?
Trạch Anh càng nghĩ mà càng căm hận Thế Hoằng. Thế Hoằng lúc này lại quát lớn: “Thả cô ấy ra! Thả ra!”
“Mày thả cô ấy, tao sẽ để cho mày cút, còn nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tao sẽ giết mày! Tao nhất định sẽ giết chết mày!” Thế Hoằng bắt đầu mất bình tĩnh, hai mắt anh đỏ lên, trông như một con thú dữ tợn muốn ăn tươi nuốt sống Trạch Anh.
Dáng vẻ anh như vậy khiến cho Trạch Anh nhớ tới lần đầu tiên anh nổi điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438972/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.