Trong lúc đó, tại biệt thự.
Thế Hoằng đi xuống phòng khách, đang định ngồi xuống ghế sofa thì lại nghe thấy một dì giúp việc hỏi một dì giúp việc khác: “Ơ, cái ô của tôi đâu rồi?”
“À, vừa rồi tôi cầm hai cái ô, định đi đón bà Sen. Ô lại chẳng ghi tên ai nên tôi cứ cầm bừa, chắc là cầm trúng ô của bà rồi.”
“Thế bây giờ cái ô của tôi ở đâu? Tôi định đi ra ngoài một tí.”
“Tôi đưa ô cho cái Xúi rồi, nó đi đón bà Sen thay tôi.”
Nghe đi đây, Thế Hoằng liền nhíu mày, sau đó ngay lập tức nhìn về phía mấy dì giúp việc rồi hỏi: “Xúi đi ra ngoài rồi?”
Dì giúp việc liền trả lời: “Vâng, đúng vậy.”
Không ngờ rằng Thế Hoằng nghe xong thì liền đi lấy chìa khóa xe, sau đó bèn lái xe rồi rời khỏi biệt thự. Mưa lớn như vậy, trời lại còn có sấm sét, anh thật sự không yên tâm để Bình An ở bên ngoài.
Lúc này, Bình An một tay cầm ô để che mưa, tay còn lại cầm một chiếc ô khác còn chưa mở, chiếc ô này là để đưa cho dì Sen. Cô vừa cầm ô vừa cố gắng đi thật nhanh, trời mưa to thế này nên cô không muốn dì Sen phải đợi lâu. Vậy mà không ngờ rằng còn chưa nhìn thấy dì Sen, cô đã nghe tiếng tiếng hét lớn của dì ấy: “A! Cứu! Cứu!”
Bình An vô cùng hốt hoảng, một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng, cô vội vàng chạy thật nhanh về phía trước xem có chuyện gì xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438971/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.