Chín giờ sáng.
Thế Hoằng thức dậy thì liền thấy Bình An vẫn còn đang say giấc trong vòng tay anh. Anh vô cùng vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng vén tóc cho cô rồi lại dịu dàng chạm vào gò má cô.
Lúc này Bình An mới tỉnh giấc, miệng cô hé mở rồi ngáp một cái, sau đó hai mắt mới từ từ mở ra.
Đương nhiên sau khi mở mắt, Bình An đã ngay lập tức nhìn thấy Thế Hoằng đang chăm chú nhìn mình. Vì vậy cô có hơi xấu hổ, thế là liền đưa mắt nhìn về hướng khác rồi ngại ngùng nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Thế Hoằng đáp lại rồi khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trên trán Bình An.
Bình An có hơi xấu hổ nhưng môi lại không kìm được mà khẽ cong lên, chiếc hôn dịu dàng của anh khiến cho trái tim cô giống như đang dần dần tan chảy.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Thế Hoằng lại vang lên. Thế Hoằng liền nhíu mày, sau đó vươn tay cầm lấy điện thoại lên nghe.
Bình An nhìn Thế Hoằng, vậy nên cô có thể thấy rõ ràng rằng sau khi nghe cuộc điện thoại này, sắc mặt anh liền trở nên cực tệ. Đến lúc anh cúp điện thoại, Bình An liền hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
Thế Hoằng nhìn Bình An, ánh mắt không giấu nổi vẻ bất an mà nói: “Trạch Anh trốn khỏi biệt thự rồi.”
Tại một căn phòng trọ tồi tàn.
Trạch Anh mệt mỏi nằm trên giường, khuôn mặt anh ấy nhợt nhạt thiếu sức sống, bọng mắt thì thâm quầng vì cả đêm hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438978/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.