Buổi tối, Bình An vào trong phòng vệ sinh dành cho người làm rồi khóa cửa lại, sau đó tắm rửa, tẩy đi lớp hóa trang rồi mặc váy tàng hình vào.
Tẩy đi lớp hóa trang là nhẹ mặt ngay, làn da cảm thấy thoải mái hẳn. Nhưng sau khi không còn lớp hóa trang trên mặt thì việc mặc váy tàng hình là điều rất cần thiết, bởi lỡ khi Bình An đi ra khỏi nhà vệ sinh mà đụng mặt ai thì cũng không sao, vì họ cũng không nhìn thấy được cô. Chứ nếu không mặc váy tàng hình rồi bị ai đó bắt gặp trong tình trạng chưa hóa trang thì cô sẽ toi ngay.
Lúc này, Bình An lại mở hé cửa phòng vệ sinh ra rồi nhìn ngó xung quanh. Thấy không có ai, cô mới mở lớn cửa ra rồi bước ra ngoài. Ai ngờ mới đi được mấy bước, giọng nói quen thuộc của Thế Hoằng đã vang lên: “Bình An.”
Bình An khựng người lại.
“Cô đi đâu vậy? Thế Hoằng lại hỏi, “Sao hôm nay cô không xuống ăn tối?”
Nhận được câu hỏi này, Bình An nhục đến nỗi chỉ muốn chui đầu xuống đất, Thế Hoằng đang nhắc đến chuyện cô thường ăn vụng bữa tối của anh đây mà!
Thật ra từ lần ăn vụng đầu tiên thì những ngày sau đó, Bình An đều tiếp tục đến ăn vụng đồ của Thế Hoằng. Ai bảo lần nào giữa bữa ăn Thế Hoằng cũng giả bộ có chuyện gì đó để rời khỏi phòng ăn, bỏ Bình An ở lại. Bình An một mình đối mặt với những món ăn hấp dẫn thì làm sao kiềm chế nổi, thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438949/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.