Ăn cơm tối xong, ngồi nói chuyện với ông Trương ngoài phòng khách đến hơn chín giờ tối, vẫn không thấy Diễm và Quân về hay gọi điện về nhà. Bà gọi điện cho Quân.
Ngay câu đầu tiên bà mắng.
_Con có biết là mẹ lo cho con lắm không hả….??
Quân hối lỗi.
_Con xin lỗi mẹ. Bố mẹ đã ăn cơm chưa….??
_Ăn rồi. Hai đứa đang ở đâu….??
_Con đang ở nhà cô ấy….!!
Bà Phương nói giọng châm chọc.
_Ra là thế, con ở nhà ba vợ nên quên không gọi điện về nhà, quên không về ăn cơm tối cùng gia đình đúng không…??
Quân vì không muốn bà Phương biết lí do vì sao cả hai đi đến tận bây giờ mới về. Chuyện Quân cho Trường quả thận của mình, Quân vẫn chưa nói gì với ông bà Phương, nên Quân không muốn họ phát hiện ra lúc này. Nếu họ biết được tình hình hiện tại sẽ càng khó khăn hơn, bà Phương đang dần chấp nhận Diễm, Quân không muốn phá hỏng điều này, không muốn cuộc hôn nhân của mình gặp trục trặc, hay gặp phải cản trở từ phía bà Phương.
_Mẹ đừng giận con, cô ấy bị bệnh nên con phải ở lại bên cạnh cô ấy…!!
Càng nghe Quân nói bà Phương càng tức.
_Con có bị điên không, nó bị ốm như thế sao con không để nó ở nhà mình, con mang nó về nhà nó làm gì, hay là nó bảo con phải làm thế….??
Quân vội giải thích.
_Không phải cô ấy bảo con đưa cô ấy về nhà mà là do lúc chiều cô ấy đã cảm thấy khá hơn nên con muốn đưa cô ấy đi dạo cho khuây khỏa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728299/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.