“Nếu như có người bắt nạt con thì con cứ nói với giáo viên là được rồi, đừng đứng đó trưng ra bộ dạng đáng thương nữa, con mau lên không đến muộn bây giờ.” Mẹ cô mặc một bộ quần áo có hằng hà đóa hoa, thân hình trăm hoa đua nở đi qua đi lại trong nhà, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô.
“Con rốt cuộc có nghe thấy mẹ nói gì không!”
Ý Lương nâng mắt lên, chạm đến ánh mắt của mẹ, đành phải cúi đầu gật nhẹ một cái.
“Nghe thấy rồi thì nhanh chóng đến trường đi! Còn đứng đó làm gì?!” Giọng mẹ cô có phần nghiêm khắc hơn. “Mẹ cũng không có thời gian chờ con đâu, mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, con đừng ngày nào cũng phiền đến mẹ nhắc nhở, đi nhanh lên một chút đi!”
Một cái cặp sách đặt xuống bên cạnh cô, mẹ cô đứng ở trước tấm ván cửa hơi bị vênh, chỉ ra ngoài cửa muốn cô mau chóng đi đến trường, trên mặt tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.
Chỉ còn lại một tay cử động được, Ý Lương dùng tay phải cầm lấy cặp sách, đeo lên một bên vai, lặng lẽ đi ra khỏi ngôi nhà do mấy tấm ván gỗ đơn sơ đóng lại.
Cô không muốn đến trường, không muốn đi gặp bất kỳ ai, cô mãnh liệt cảm nhận được mình bị thế giới vứt bỏ.
Đi trên con đường người đến người đi nhộn nhịp, cô một tay giữ cặp sách, một tay bị khăn tam giác bó lại treo ở trước ngực, cô biết tất cả người qua đường đều đang nhìn mình, cô đếm không xuể việc này đã xảy ra bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-phut-truoc-nua-dem/219864/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.