Khí trời lạnh buốt, thở ra một hơi thì trước mặt sẽ tản ra làn khói trắng.
Ở nhà mẹ Lưu cùng ăn bát cháo chà bông, chỉ có vào dịp tết Ý Lương mới được ăn ngon như vậy, mẹ Lưu còn tặng cô một bộ quần áo để đón năm mới, mặc dù trên bộ quần áo kia có dính một vết xì dầu bẩn, nhưng mà mặc vào lại rất ấm áp. Đây là bộ ấm áp nhất trong tất cả quần áo của cô! Tay nhỏ bé nhanh chóng cọ xát trên bộ quần áo như là làm vậy sẽ có thể tăng thêm một ít ấm áp.
“Mẹ con lại mấy ngày không về nhà rồi đúng không?” Mẹ Lưu hỏi.
Ý Lương gật đầu, cô đã quen sống một mình rồi, mẹ Lưu cũng ngụ trong một gian nhà nhỏ ở sau chợ, căn nhà xập xệ cũng giống như nhà cô chỉ dùng tấm ván gỗ tùy tiện dựng lên, bất quá nói như thế nào cũng khá hơn nhiều so với gian nhà cô và mẹ đang ở, chí ít gió sẽ không từ khe hở thổi vào trong nhà.
“Khi nào đói bụng thì nói với mẹ Lưu.” Mẹ Lưu sờ sờ đầu cô bé, hôm nay cô đã tháo tấm cố định chỗ gãy xương trên tay Ý Lương ra. “Dù sao cũng còn nhỏ tuổi nên khả năng bình phục cũng nhanh hơn khá nhiều so với người lớn, nếu như sau này tay con có xảy ra vấn đề gì, sợ rằng lương tâm bác sĩ Lạc cũng bất an.”
Ý Lương đứng cho mẹ Lưu kéo tay áo mình lên lần nữa, cô nhìn vào cánh tay nhỏ bé đã liền lại kia, cánh tay thiếu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-phut-truoc-nua-dem/219865/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.