Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì, bèn cười, nói: “Cùng lắm thì ngồi yên bảo tọa bốn chứ “con ông cháu cha” vậy.”
Kể cả không thi được trường như ý thì vẫn còn có ông nội lo cho mà.
A Hoành trầm ngâm đáp: “Như thế cũng tốt.”
Giọng cô tỉnh bơ, khiến Ngôn Hi giật bắn mình. Với tính cách ngang ngạnh, bảo thủ của A Hoành ngày thường, thì dường như cô sẽ phải cảm thấy rất xấuhổ trước việc phải dựa vào cái bóng của tổ tiên để sống, không ngờ hômnay cô lại nói ra được những lời như thế.
Ánh mắt Ngôn Hi không biểu lộ cảm xúc gì, và anh cũng không nói gì.
Tuy nhiên trong lòng có cái gì đó như đã được an bài.
Nửa phút sau, điện thoại lại đổ chuông. A Hoành ra nghe máy, khônh hiểu đối phương nói gì mà ánh mắt cô vô cùng bình thản, môi mím chặt, nét mặtkhông có gì thay đổi.
“Sao rồi?” Cô cúp máy, anh liền hỏi ngay.
A Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới cười tủm tỉm, nói:”Ngôn Hi, ông bảo mặc dù anh thi không tốt như em, nhưng đã là cực tốtrồi.” Ông rất ít khi khen người khác, cái “cục” này có giá trị không hềnhỏ.
Và thế là, số phận lại tạo cho chúng ta cơ hội thiên thời, địa lợi tốt nhất.
Ngôn Hi hồi lâu không có phản ứng gì, anh nhìn A Hoành chằm chằm rồi nói:“Thế em còn làm bộ làm tịch gì nữa!” Nói rồi, anh xông đến ôm chặt AHoành, ngoác miệng cười và reo: “A Hoành, A Hoành, chúng mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004988/quyen-1-chuong-58-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.