Ai đang là ai?
Khi Tư Hoán và Tư Nhĩ về đến nhà, A Hoành đã ngủ say. Cô tưởng mình sẽ mất ngủ, không ngờ đây là đêm đầu tiên cô được ngủ một giấc ngon lành kể từ ngày đặt chân vào nhà họ Ôn.
Không mơ, không muộn phiền, không sợ hãi.
Sáng ra cô dậy rất sớm. Xuống tầng, bà Trương vẫn đang când mẫn nấu bữa sáng, tron bếp rất ấm, phảng phất mùi thơm của cháo.
A Hoành hít một hơi thật sâu và nghe giai điệu quen thuộc của bài Sa gia tân mà bà Trương hát. Cô cười, chắc Tư Nhĩ cũng đã theo Tư Hoán về, nếu không bà Trương đã chẳng vui vẻ như thế.
Chuông cửa reo vang.
Bà Trương đã vào bếp thì gần như là ở trong trạng thái chẳng bao giờ nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa. A Hoành liền chạy ra mở, hoá ra là người đưa thư. Có người gửi thiệp đến, trên phong bì ghi rõ người nhận là Vân Hoành.
Một tấm vô cùng giản dị nhưng lại đong đầy tình cảm ấm áp.
Từng nét rõ ràng.
Chữ Vân Tại vốn không được đẹp, quanh năm nằm trên giường bệnh, cậu chẳng có mấy ngày được luyện chữ, ngay cả khi đi học cũng chỉ là nghe để biết mà thôi.
Vân Hoành, em vô cùng hận chị.
Cô chớp đôi mắt đỏ hoe, sống mũi bất giác cay sè.
Nhưng không thấm tháp gì so với nỗi nhớ.
Cô gấp tấm thiệp lại mà nước mắt tuôn trào.
Vượt qua trăm núi ngàn khe, tấm thiệp gửi đến tay cô đúng dịp Noel, nhưng dòng chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004840/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.