Những con người không chịu làm nô lệ
Khi nắm chặt vé tàu trong tay, A Hoành mới tin những điều cô đang trải qua là sự thật. Cô sắp sửa rời xa chốn này, như trút được gánh nặng ngàn cân, cô khe khẽ hát: "Vùng lên! Hỡi những con người không chịu làm nô lệ..."
Cô hát rất nhỏ, chàng trai trong phục màu hồng phấn bên cạnh, tay chống cằm, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
A Hoành đỏ bừng mặt.
“Em hát sai nhạc rồi.” Ngôn Hi mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu, cất tiếng hát: “Vùng lên! Hỡi những con người không chịu làm nô lệ! Như thế mới đúng!”
Anh... mới hát sai thì có...
A Hoành khịt mũi nhưng không dám phản bác, cô nhớ Tư Hoán đã cảnh báo rất nhiền lần về tính khí cục cằn của Ngôn Hi.
Tàu sẽ khởi hành vào lúc mười giờ tối, vẫn còn gần nửa tiếng nữa.
Bây giờ đang là thời kì cao điểm vì sắp tết, người đợi tàu trong phòng đợi đông đến hãi hùng. Ngôn Hi sợ bị mọi người xô đẩy nên đưa A Hoành chui vào một góc ngồi, hai người lặng lẽ đợi đến giờ soát vé.
"Bọn mình đến thành phố S hả?" A Hoành hỏi nhỏ.
Ngôn Hi chớp chớp đôi mắt to tròn rồi gật đầu.
"Tại sao?" A Hoành mừng thầm, thành phố S rất gần Ô Thuỷ, chỉ cách hai giờ đồng hồ ngồi ô tô mà thôi.
"Đêm qua anh nằm mơ thấy mình đang ở thành phố S." Ngôn Hi uể oải đáp.
"Anh, đến thành phố S rồi à?" A Hoành hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004841/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.