Thân thể lạnh lẽo, đau thương dai dẳng.
Thời An đã trải qua nỗi đau nặng nề, mà Cố Thiên Quân sẵn lòng kéo nó lên, vậy thì nó sẽ theo cô ấy lên bờ.
Dẫu cho khổ sở, phải chịu giày vò.
Cũng vẫn muốn sống.
Thời An vuốt thẳng mái tóc rối bù của Cố Thiên Quân, muốn loại bỏ sạch sẽ u sầu trong mắt cô ấy, bèn nói: "Dì Cố, con xin lỗi, lại khiến dì lo lắng rồi."
Sợ hãi nghĩ lại, cho dù thể nào cũng không thể dừng lại được.
Cố Thiên Quân dẫn Thời An lên đến bờ biển, sánh vai, một khắc cũng không buông tay, biết bao tự trách: "Đừng nghĩ đến việc rời xa dì."
Thời An biết, khi nước biển tràn qua cơ thể, nó vô cùng mong ngóng cái chết, nhưng lại muốn bay trở về bên Cố Thiên Quân, ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy một lần nữa.
Nó luôn cho rằng 'nó chẳng có gì', nhưng kỳ thực là 'nó có tất cả', nó có dì Cố. Nó chỉ có Cố Thiên Quân.
Vừa ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Cố Thiên Quân, một giọt nước mắt rơi xuống từ đuôi mắt, lộ ra sự trách cứ âm thầm.
Thời An không thoải mái: "Dì Cố."
Hàng ngàn lời nói, hóa thành một cái ôm.
Cách đó không xa, sắc mặt Trần Chí Vãn nhanh chóng biến đổi: "Tình trạng của An An, hình như không tốt như tôi tưởng tượng."
Tô Nhiên dò hỏi: "Nói vậy là sao?"
Trong mắt Trần Chí Vãn lộ ra vẻ lo âu: "Đã có khuynh hướng tự sát, tôi đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573306/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.