Thời An khẽ hé một nụ cười nho nhỏ, vui sướng dạt dào nhận lấy bó hoa: "Cảm ơn dì Cố, con rất thích."
Ba người còn lại đi tới.
Trần Y Lạc chỉ vào hoa trong tay Thời An, có chút ghen tị: "Mẹ, tại sao con không có?"
Chẳng có dáng vẻ của người mẹ chút nào.
Cong môi cười, Trần Chí Vãn không nhanh không chậm nói: "Con có thích ăn kẹo đâu, mẹ chuẩn bị làm gì, muốn mua thì tự đi mà mua."
Trần Y Lạc: "Mẹ ghẻ."
Làm mọi người bật cười.
Bầu không khí rất tốt, Cố Thiên Quân đề nghị: "Chẳng phải An An và Y Lạc muốn ra ngoài chơi sao, chi bằng hôm nay đi luôn?"
Trần Chí Vãn: "Chị không có ý kiến."
Lại đồng loạt nhìn phía Tô Nhiên, Tô Nhiên bĩu môi: "Tôi không có con cái để đem theo, đi chẳng phải là thừa sao?"
"Không hề!" Trần Y Lạc đi tới khoác lấy cánh tay Tô Nhiên, mặt mày sáng chói: "Cô giáo có em mà, người thừa rõ ràng là mẹ ghẻ á, hứ."
Giọng nói của Trần Chí Vãn lạnh nhạt, nhưng rất cưng chiều: "Là con nói đấy nhé, đúng lúc mẹ có ý định sinh đứa thứ hai, không bằng lại sinh thêm một đứa..."
Lời còn chưa dứt, Trần Y Lạc liền lạnh mặt: "Sinh thì sinh đi, dọa ai vậy chứ, mẹ dám sinh, con dám bóp chết."
"Phụt——"
Tô Nhiên không nhịn nổi, cười thành tiếng: "Trần Y Lạc, tại sao trước đây cô không nhìn ra, em khá bạo đấy."
Đối diện với Tô Nhiên, Trần Y Lạc lập tức thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573305/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.