Nói xong, Trần Chí Vãn tiến lên một bước.
Theo bản năng, Thời An lùi lại, hai mắt đờ đẫn, nắm chặt tay Cố Thiên Quân.
Cố Thiên Quân cảm nhận được sự bối rối của Thời An, dùng giọng điệu dịu dàng khiến người ta khó lòng chống cự nói: "Không sao, có dì cạnh con rồi."
Chỉ trong giây lát,
Thời An lại trở nên ủ rũ, cứng đờ im lìm.
Trần Chí Vãn cẩn thận quan sát rất lâu, sau khi trao đổi ánh mắt với Cố Thiên Quân, cô nói: "Đi thôi, An An, Y Lạc đang ở nhà đợi con đấy."
Nhưng không hề ngăn được Thời An tàn héo.
Tiến lên một bước, bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt tràn ngập hoang mang, nhìn thấy Cố Thiên Quân ở đó, nó mới bước bước thứ hai, líu ríu: "Trần Y Lạc, là bạn thân của con.'
Mắt Cố Thiên Quân đầy tia máu: "Đúng thế, con quên rồi à?"
"Chưa quên." Ở trong môi trường xa lạ, Thời An rất bất an, muốn đút tay vào túi áo, nhưng áo không có túi, tay nó bèn động đậy tới lui: "Dì Cố, khi nào chúng ta có thể về nhà?"
Cố Thiên Quân: "Ở đây một lát rồi về."
Cuối cùng, mò thấy một đầu chỉ trên áo, Thời An yên tâm phần nào, hí hoáy không thôi, giọng nói cực nhỏ: "Không đi khám bệnh ạ?"
Cố Thiên Quân đang định nói thì bị Trần Chí Vãn cắt ngang.
Cô nhàn nhạt nói: "Thiên Quân, chị thấy sắc mặt của em và An An đều không tốt lắm, là buổi tối ngủ không ngon à?"
Giọng Cố Thiên Quân trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573304/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.