Dung Trạm hơi nâng tán dù lên, quay về phía Cố Mi nở nụ cười.
Cố Mi lúc đó nghĩ là, trong mưa một khóm hoa nhài nở, mùi hương thanh tân thoang thoảng.
Dung Trạm chậm rãi đi tới, sau đó thu dù lại, nghiêng người dựa vào cây cột trên hành lang.
Ánh mắt Cố Mi từ trên mặt chuyển qua vạt áo y.
Ừm, y phục xanh nhạt của y vẫn hơi ướt, thậm chí có chỗ còn lấm bùn.
Về phần giày của y, càng ướt hẳn một mảng.
Cũng may, cũng may, y phục giày dép có ướt có bùn, xem ra y vẫn là người thường. Không thì nàng thật sự nghĩ là, y là thượng tiên trong truyền thuyết.
Bước đi không chạm đất.
Thượng tiên trong truyền thuyết chậm rãi rũ nước trên ống tay, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống tảng đá Cố Mi vừa ngồi vào.
Chỗ ngồi bị cướp, Cố Mi không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng tới bậc cửa ngồi xuống.
Nàng sao dám ý kiến? Nàng vừa nhìn Dung Trạm một cái, đã định thốt ngay câu nói, ông chủ.
Nhận nàng làm tiên sinh sổ sách, còn cho nàng lương bổng, không phải ông chủ thì là gì?
Cố Mi ngồi ở ngưỡng cửa bắt lấy hai tay. Nàng không biết nói gì với y.
Chủ ý nàng không biết Dung Trạm đối với nàng bây giờ, là thái độ gì.
Nếu là nói căm ghét nàng, thì hai lần gặp trước, y vẫn cười với nàng ôn hòa, thậm chí lần thứ ba lúc nàng tự tiến cử, y cũng cười đồng ý, cho nàng làm tiên sinh tính sổ.
Còn nói không ghét thì. Vậy tại sao, từ sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528005/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.