Ánh mặt trời chiếu rọi được mấy ngày, thời tiết sau đó không được tốt lắm, mưa dầm dề mấy ngày. Đợt mưa xuân năm nay tuy không lớn nhưng lại kéo dài liên miên, muốn đi ra ngoài cũng rất phiền phức.
Trong núi chỉ có hai người bọn họ, không có sách để đọc, lại không thể ra ngoài luyện kiếm, cho nên thời gian có vẻ trôi qua rất chậm. Liên Cẩn Xuân là người yên tĩnh, hắn đã quen với cuộc sống thế này, có thể ngồi cả ngày mà không có vấn đề gì. Kha Lang Sinh thì không ngồi yên được, có thể cùng Liên Cẩn Xuân nói một hai câu đã là niềm vui lớn nhất của hắn trong những ngày này.
Nhưng nội dung nói chuyện cũng có hạn chế, không thể hỏi về chuyện của Liên Cẩn Xuân, nếu hắn hỏi quá nhiều y sẽ lặp lại mấy câu nhàm chán như chúng ta bất quá bèo nước gặp nhau, cũng không thể hỏi về hướng đi của hắn sau này, chỉ sợ người nọ sẽ gấp không chờ nổi đuổi hắn khỏi núi.
Nghĩ lại, nơi này đối với hắn mà nói thật ra cũng không tính là quá tốt.
Tuy có mười dặm phồn hoa làm bạn, trời xanh mây trắng, không khí thoáng đãng, nói nơi đây đẹp như tiên cảnh cũng không quá, nhưng so với thế giới bên ngoài thì nơi này quá mức tẻ nhạt. Hắn nghĩ không ra, Liên Cẩn Xuân thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn, tại sao lại thích ở một nơi như này?
Mưa ào ào không ngừng, những bông hoa kiều diễm cũng bị mưa thổi gió quật đến ủ rũ rơi xuống.
Kha Lang Sinh tựa đầu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-phon-hoa/1010914/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.