Chương trước
Chương sau
Vết thương trên tay nhìn qua thì có vẻ đáng sợ, nhưng thực tế Liên Cẩn Xuân đã tránh bị trọng thương, lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, hắn học được kỹ thuật giết người chỉ bằng một nhát, nhưng hơn hết là hắn học được cách tránh bị thương nặng trong lúc chiến đấu để giữ mạng của mình.
Hắn có chuẩn bị đan dược chữa thương tốt ở đây nhiều năm, chỉ cần cầm máu, vết thương nhỏ này căn bản không tính là cái gì. Nhưng Kha Lang Sinh cảm thấy áy náy, mọi chuyện lúc sau đều giành làm hết, thậm chí chỉ cần thấy hắn cầm tách trà lên, y sẽ lập tức mặc kệ chuyện đang làm rồi vô cùng lo lắng chạy tới hỗ trợ.
Liên Cẩn Xuân chưa bao giờ được hầu hạ, cũng không thói quen được phục vụ như thế này, nhưng y khuyên Kha Lang Sinh cũng không nghe, sau lại đơn giản vén tay áo ngồi ở một bên phát ngốc, so với lần trước Liên Cẩn Xuân chỉ chăm chú luyện công, thời gian hai người ở bên nhau bây giờ dài hơn nhiều.
Kha Lang Sinh cũng không biết tại sao, trong lòng vui mừng cực kỳ, thậm chí còn ước được trải qua những ngày tháng thế này suốt đời, chẳng còn nghĩ đến chuyện muốn xuống núi chơi nữa.
Nghĩ vậy xong đầu óc hắn nhẹ hẳn đi, mấy ngày nay lúc nào cũng vui vẻ làm cơm trưa, Liên Cẩn Xuân lại bỗng nhiên như không có việc gì làm, hờ hững nói: “…Dưới chân núi có thị trấn nhỏ khi đêm xuống rất náo nhiệt, ngươi muốn đi xem không?”
Kha Lang Sinh trong miệng đang nhai cơm, hai má phồng lên, nghe xong lời này ánh mắt hắn đầu tiên là sáng ngời, sau đó đôi mắt to tròn đánh giá khuôn mặt Liên Cẩn Xuân một vòng, cười “Ưmmm ưmm” lắc đầu, xua tay nói: “Không sao, ta đã quen cuộc sống ở đây rồi, cũng khá tốt.”
Ngươi chỗ nào giống muốn đi chơi, sợ là đang tìm cách đuổi khéo ta đi?
Liên Cẩn Xuân trái tim trong sạch như gương, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ giả bộ kinh ngạc nói: “Vì sao không đi? Ngươi xem, thời tiết hôm nay rất tốt, cả ngày ở trong phòng buồn chán cũng không nên, ra ngoài đi dạo nói không chừng sẽ thấy chút sự vật quen thuộc, ngươi có thể nhớ ra những chuyện trước kia”
Câu cuối cùng làm Kha Lang Sinh có chút động tâm, hắn không nhắc tới trước mặt Liên Cẩn Xuân, không có nghĩa là hắn không muốn biết những chuyện trong quá khứ của mình.
Liên Cẩn Xuân thấy hắn không nói gì, biết hắn đang cân nhắc nên cũng không nhiều lời.
Hai người lặng lẽ ăn cơm, Liên Cẩn Xuân quay về tự nhốt mình trong phòng. Kha Lang Sinh thu dọn chén đũa xong thì muốn đi tìm hắn nói chuyện, nhưng lúc đến phòng Liên Cẩn Xuân rồi lại thấy hắn đang mở cửa sổ, thả một con bồ câu đưa tin ra ngoài, trên mặt lộ rõ vẻ u sầu.
...Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Kha Lang Sinh thoạt đầu nhíu mày, nhưng nghĩ kĩ lại, hắn lúc nào cũng thần thần bí bí, hỏi cũng hỏi không ra nguyên nhân, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Vừa định đến gần gõ cửa, Liên Cẩn Xuân lại tự mình xách kiếm đi ra.
Kha Lang Sinh sửng sốt, vội vàng theo sau: “Ngươi đi đâu vậy? Vết thương còn chưa khỏi hẳn mà!”
Liên Cẩn Xuân dừng lại, ánh mắt tràn đầy ý cười, lông mi cong nhẹ, giọng phiêu tán giữa gió đêm cực kỳ mềm nhẹ dễ nghe: “Ta bị thương ở cách tay chứ không phải chân, huống hồ miệng vết thương sớm đã kết vảy. Ta muốn xuống núi đi dạo, ngươi không đi thì thôi, ta đi một mình”
Hắn chưa bao giờ thấy Liên Cẩn Xuân cười tươi như vậy, trong đầu thoáng cái trống rỗng, chỉ đứng đó ngây ngẩn trợn to mắt nhìn hắn, đợi cho người đã đi xa mới nhảy dựng lên, la hét đuổi theo, “Ta đi! Ai nói ta không đi!”
Trấn nhỏ quả nhiên như lời Liên Cẩn Xuân nói, cực kì náo nhiệt.
Kha Lang Sinh nghe thấy tiếng người ồn ào, tâm trạng phấn khích vô cùng, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Kha Lang Sinh cười.
Liên Cẩn Xuân nhìn hắn, cánh môi hơi mỏng phun ra hai chữ: “Kỹ viện”
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt của Kha Lang Sinh dần trở nên u ám.
Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, tay siết chặt lại, bộ dáng kia rõ ràng là đang tức giận, nhưng vẫn không nói một lời đi theo sau Liên Cẩn Xuân, đi đến nơi đang bắn pháo hoa náo nhiệt nhất trên phố.
Hai chân mới vừa rảo bước tiến vào đại sảnh, khung cảnh ồn ào náo động kia như bị thủy triều cuốn trôi, đem nuốt hết thanh âm cười nói vui vẻ đến một chút không dư thừa.
Không khí quỷ dị đến cực điểm, Kha Lang Sinh nào còn tâm trạng tức giận nữa, lập tức đứng sững người tại chỗ.
Hắn đâu biết sẽ đến một nơi như vậy? Liên Cẩn Xuân lần nào tới cũng gặp cảnh này, kỹ quán này là Câu Lan viện.
Tú bà đừng nói là tiếp đón hắn, trong lòng chỉ sợ là đang mong cho hai vị ôn thần này mau mau rời đi.
Nhưng Liên Cẩn Xuân hôm nay không phải tới để đập phá, ném một thỏi vàng vào lòng tú bà, hắn nhàn nhạt nói: “Hầu hạ tốt vị này, ta như cũ”
Có tiền thì cái gì cũng dễ nói chuyện, tú bà gương mặt hạnh phúc nhìn Liên Cẩn Xuân đang bước lên lầu: “Ai da công tử, Cửu Nương ta làm việc thế nào ngươi còn không biết sao, cứ yên tâm đi, chúng ta nơi này các cô nương của chúng ta nhất định sẽ hầu hạ các ngươi thoải mái dễ chịu nhất.”
Tay mắt lanh lẹ khoác tay Kha Lang Sinh, nàng dán người lên, cười duyên nói: “Ngài muốn đi đâu vậy?”
Kha Lang Sinh lo lắng nói: “Này, Liên Cẩn Xuân ngươi cho ta trở về đi… Ngươi buông ra! Ta đi lên với hắn!”
“Hắn có thú vui riêng của hắn, ngài quản hắn làm cái gì?”
Đại sảnh nhanh chóng nào nhiệt trở lại. Một đống cô nương vây quanh Kha Lang Sinh, ngươi đẩy ta nhường ở trên người hắn cọ tới cọ lui, làm cho hắn không đuổi theo Liên Cẩn Xuân được.
“Các ngươi tránh ra! Đừng lôi kéo ta!”
Kha Lang Sinh không thấy bóng dáng Liên Cẩn Xuân đâu nữa, tức khắc nổi trận lôi đình, nhưng vì được dạy dỗ tốt nên hắn tuyệt đối sẽ không đánh con gái.
Những người đó hầu hạ hắn đã lâu, làm sao không rõ tính tình hắn thế nào, liền cười nói: “Được được, ngươi theo chúng ta vào phòng ngồi xuống, chúng ta liền buông tha ngươi” Vừa vào phòng, hắn chỉ lo lấy rượu uống.
Liên Cẩn Xuân ngươi vậy mà…… Vậy mà thật sự tới nơi thế này…
Nhìn dáng vẻ rõ ràng là khách quen! Bảo sao hôm nay ra ngoài y lại cao hứng như vậy!
Kha Lang Sinh vừa nghĩ như vậy liền nhớ tới nụ cười sáng lạn khi nãy của hắn, sung sướng trong lòng liền hóa thành hư không, sắc mặt tối sầm ném cái ly đi, tức giận nói: “Cút ngay!”
Cái ly sứ vỡ vụn trên mặt đất, các cô nương sợ tới mức kinh hô một trận.
Nữ tử áo đó đứng bên cạnh hắn cắn cắn môi, bước nhanh qua dùng thân thể đỡ nửa người rồi đưa Kha Lang Sinh trở lại, cười nói: “Công tử sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ chúng ta hầu hạ không tốt sao? Lúc trước ngươi một câu nặng lời cũng không muốn nói với chúng ta”
“Nói hươu nói vượn cái gì! Ta trước nay chưa từng tới những nơi như vậy!”
Hắn sao có thể ngày nào cũng uống say ở chỗ xa hoa này, Kha Lang Sinh cau chặt mày, quát lớn nói: “Cô nương mau tránh ra, nếu không đừng trách ta khách khí!”
“Như thế nào là không khách khí? Công tử chẳng lẽ là muốn đánh ta?” Nàng ngẩng mặt lên “Tới đi, đánh chỗ này này!”
“Ngươi……”
Mùi rượu lạnh lẽo theo yết hầu nuốt xuống, trong bụng lại nóng như thiêu đốt, vị cay trong miệng đọng lại không tan, Liên Cẩn Xuân nhịn không được thấp giọng ho khan.
Giọng nói khàn khàn vang lên đặc biệt chói tai trong căn phòng tối và im ắng này, một đôi tay bỗng nhiên duỗi ra vỗ nhẹ vào lưng giúp hắn thuận khí, Liên Cẩn Xuân giật mình, thấp giọng nói: “Ngươi tới rồi? Nhiệm vụ lần này là gì?”
Tiêu Vũ thở dài, ngồi xuống đoạt bầu rượu của hắn, khuyên nhủ: “Đừng uống, biết rõ tửu lượng của mình không được bao nhiêu ly, sau khi say sẽ rất khó chịu, vì sao cứ muốn tự làm khó mình như vậy?”
Y lấy bức thư mật trong lồng ngực ra đưa cho hắn, Liên Cẩn Xuân vươn tay nhận, thắp sáng nến, xem nhanh sau đó đốt đi. Không lưu lại dấu vết gì, bọn họ giống như chưa từng chạm mặt, Liên Cẩn Xuân cầm lấy kiếm, đứng lên nói: “Ta đi trước”
“Không muốn biết…… Ta an bài thế nào sao?”
Tiêu Vũ chậm rãi rót cho mình một ly rượu.
Liên Cẩn Xuân đi tới cửa thì bước chân dừng lại, ánh mắt hơi chớp động, hắn thấp giọng cười nhạt nói: “Chủ công lúc nào cũng khen ngươi làm việc cẩn thận, ta còn việc gì phải hỏi nữa”
Tiêu Vũ nhìn bóng dáng yếu ớt như sắp ngã đến nơi đang ẩn nấp trong đêm tối của người nọ, trong lòng dâng lên một trận chua xót, nhịn không được xúc động nói: “Ta thấy các ngươi lần này ở chung khá tốt, nếu ngươi thật sự luyến tiếc không muốn để hắn đi, bên phía chủ công có lẽ còn có thể giấu một thời gian, chúng ta lại nghĩ biện pháp”
“Hiện tại trong tim hắn ta có bao nhiêu phân lượng, tương lai nếu hắn nhớ lại mọi chuyện, tất nhiên sẽ còn đau hơn ta gấp bội lần, ta vẫn còn tỉnh táo lắm”. truyện tiên hiệp hay
Liên Cẩn Xuân rũ mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi có thể trở về nói cho chủ công, Liên Cẩn Xuân đời này vẫn sẽ nhớ rõ lời thề của mình, từ trước đã không vi phạm mệnh lệnh của hắn, hiện tại sẽ không, về sau lại càng không”
“Cẩn Xuân, ta……”
“Ta biết ngươi có nỗi khó xử của ngươi, ta sẽ không trách ngươi, ngươi đã giúp ta đã đủ nhiều rồi” Liên Cẩn Xuân bình tĩnh mà nhẹ giọng nói, không để ai nhìn ra một chút khổ sở, “Ta là một người có phúc mỏng, cả đời này đều không xứng có được cảm tình của ai, ta làm như vậy, cũng là không muốn liên lụy hắn mà thôi.”
Cửa kẽo kẹt mở ra, hắn thẳng lưng rời khỏi chốn nào nhiệt này, còn đi nhanh hơn cả khi đến.
Kha Lang Sinh vừa thấy một giấc mộng, hắn mơ thấy Liên Cẩn Xuân đứng ở nơi tiên cảnh phồn hoa tựa cẩm mỉm cười với hắn, môi lúc khép lúc mở như đang nói chuyện, nhưng mà hắn lại một chữ cũng không nghe thấy. Hắn có chút sốt ruột, lớn tiếng hỏi y đang nói cái gì, nhưng Liên Cẩn Xuân không để ý tới hắn, xoay người rời đi.
Hắn đưa tay ra muốn giữ y lại, cơ thể đột nhiên bật dậy, những gì y thấy chỉ là căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.