"Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quản" Liên Cẩn Xuân nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, hắn cả đời cũng không muốn người nọ nhìn thấy mình trong bộ dạng chật vật như vậy, "Ta đã nói rồi, chúng ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, vết thương của ngươi nếu đã gần khỏi rồi thì sớm rời đi đi."
Ánh nến lay động, phát ra tiếng bập bùng nhỏ vụn, bóng hình hai người giao nhau thành một khối, có vẻ thân mật đến cực điểm. Kha Lang Sinh nghe xong lời này thì trầm mặc, đang lúc Liên Cẩn Xuân cắn răng nhịn cơn đau xuống, y bỗng nhiên đứng lên, không nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cửa trúc đung đưa qua lại, tiếng gió cắt xén nhỏ vụn.
Liên Cẩn Xuân bỗng nhiên cảm thấy mất hết toàn bộ sức lực, thất thần ngồi tại chỗ một lúc lâu, hắn cẩn thận cởi xiêm y ra, vết thương này không đáng nhắc tới, thứ này căn bản chẳng là gì so với nỗi đau mà y phải chịu lúc nhỏ.
Sau khi lãnh phạt rồi ra khỏi hình đường, Tiêu Vũ đem thánh dược trị thương tốt nhất đưa cho hắn, chỉ nói một câu: "Chủ công đối xử với ngươi tốt hơn những người khác, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng biết rồi, hôm nay hắn phạt ngươi cũng không phải bởi vì lần trước ngươi để Yến Trầm Hải chạy thoát, mà là bởi vì ngươi đã cứu Kha Lang Sinh sau lưng hắn... Nếu ngươi quyết tâm để tên kia quên đi tất cả rồi làm lại từ đầu, vậy cứ đơn giản đoạn tuyệt với hắn đi, nếu không ngày sau không biết sẽ gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-phon-hoa/1010913/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.