Vừa dứt lời, hệ thống liền gửi đến một thông báo:
【Tham gia lễ tế Tô gia 0/1】
Lại là nhiệm vụ chữ đỏ sao?
Ta không vội mở cửa, mà đợi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn biến mất.
Mở cửa ra, trên mặt đất có một phong bì trắng, trên đó có mấy chữ lớn được viết bằng kiểu chữ uốn lượn như rắn, ánh vàng kim lấp lánh: 【Lễ tế nửa đêm, cung kính chờ đợi】
Rốt cuộc là có ý gì?
Ngước nhìn ra ngoài song cửa, ánh trăng sáng tỏ như tuyết, người nọ vẫn chưa thấy hồi phủ.
Có lẽ, ta thật sự có thể nghe theo lời Tô Chiêu Muội, nương nhờ sự che chở của vị thần bí ẩn kia mà sống lay lắt qua ngày nơi góc khuất của thế giới quỷ dị này.
Nhưng mỗi khi ta có ý định chùn bước, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng cuối cùng trong rừng trúc: Tô Chiêu Muội co ro trong góc tối tăm, hình hài méo mó, dưới sự xâm thực của thế giới quỷ dị này, hắn dần đánh mất đi nhân tính.
Vì vậy, ta quyết định không thể do dự thêm nữa.
Tranh thủ thời cơ, ta mang theo trang bị rời khỏi phòng.
Vừa đến cửa sân, từ căn phòng nhỏ bên cạnh đồng thời thò ra hai cái đầu đen nhẻm: "Tuyết tỷ! tỷ lại muốn hành động một mình sao?"
"Không được, lần này tỷ tuyệt đối không thể bỏ rơi bọn ta!"
Thế là, ba người chúng ta lại tụ họp, Đại Vĩ cầm lấy tờ giấy trắng dò xét: "Tiêu phân? Là lúc nào vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740161/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.