Hình như đã mở ra một cái công tắc chẳng lành nào đó, sau câu nói ấy, người này liên tục lặp lại câu nói đó, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"
"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"
"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"
Ta cố nén cơn rùng mình đang chạy dọc sống lưng, nhanh chóng lùi về phòng.
Bên ngoài, chiếc quan tài đỏ thẫm nằm yên lặng đó hồi lâu, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, đội ngũ khiêng quan tài mới lại lên đường, vừa đi vừa hô hào.
Đợi bọn họ đi khỏi, ta trở lại sân, mới phát hiện nơi vừa đặt quan tài lúc nãy có một mảnh ghép hình bị rơi.
Nhìn đường cắt ở mép, đây là một mảnh ghép hình.
Cô gái trẻ trong tranh mặc áo mỏng, cổ quàng khăn voan đỏ, nằm yên lặng trong quan tài, như đang say ngủ.
Cũng ngay khi vừa nhặt được mảnh ghép, hệ thống liền hiện ra thông báo:
Thập Tứ Dạ (1/14)
Chữ đỏ, lại thấy chữ đỏ.
Nghĩ mãi không ra, ta định giấu mảnh ghép hình vào trong khuê phòng, nhưng cất chỗ nào cũng không yên tâm.
Vừa mới chuyển bình phong vào góc phòng, ta liền cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm từ phía sau.
Quay đầu lại nhìn, thiếu nữ đang tựa vào bình phong lúc nào đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt tam giác đơn điệu trợn ngược lên, trông vô cùng hung dữ.
Ta c.h.ế.t lặng, vội vàng mở khăn lau mồ hôi của A Xích ra, trùm kín cả chiếc bình phong.
Nhưng ánh mắt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740144/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.