Bầu không khí trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau, Bùi Ngự mới lên tiếng: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ta là thê chủ của chàng, sao lại không thể hỏi?"
Có lẽ chưa từng gặp phải tình huống này, hắn im lặng.
Ta vốn muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của hắn, nhưng cũng biết không thể nóng vội, bèn rưng rưng nước mắt: "Nếu chàng thật sự quan tâm ta, sao lại bỏ đi cả đêm, để ta một mình trong phủ? Xem ra trước kia đều là lừa ta, gạt ta, đùa giỡn ta, hu hu!"
Vừa nói, ta liền lấy tay che mặt, khóc lớn.
Bùi Ngự bị ta khóc đến mức toàn thân cứng đờ, một tay lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới máy móc vỗ về ta: "Đừng khóc nữa, là ta sai rồi."
Ta lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông: "Nhận lỗi là xong sao? Không được, chàng phải bồi thường cho ta!"
Qua lớp khăn che mặt, có thể thấy hắn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vô cảm nói: "Ồ, thê chủ muốn bồi thường gì?"
Thấy hắn không có ý định nổi giận, ta vội vàng được đà lấn tới: "... Ta muốn trang trí lại khuê phòng."
Ngoài dự đoán, hắn vậy mà lại đồng ý.
Ngay trong ngày hôm đó, hắn liền sai người hầu vứt hết những món đồ nội thất kỳ quái ra ngoài sân.
Ta đang định vứt luôn bức tranh đó đi, Bùi Ngự vốn đang khoanh tay đứng nhìn bỗng lên tiếng phản đối: "Nếu nàng vứt nó đi, chủ nhân của bức tranh chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740145/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.