🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì muốn hoàn thành cốt truyện, ta đành phải mời Bùi Ngự đến đình nghỉ mát gần đó để thưởng trăng.

Dù sao cặp song sinh kia cũng đã mất, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.

Hắn ngồi sau bàn, hai tay tùy ý đan vào nhau đặt trên mặt bàn, trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, đặc biệt là những đường vân tự nhiên ở các khớp, quả thực đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi tay vốn nên dùng để làm những việc tao nhã này, vậy mà lại xé nát một con bạch tuộc lớn gấp mấy lần cơ thể?

Rốt cuộc logic đằng sau là gì?

Đêm khuya mờ ảo, ánh trăng dịu dàng.

Nếu ở hiện thực, đây hẳn là một đêm tuyệt đẹp, thế nhưng đối diện với hình người quái dị đang im lặng cách đó không xa, ta chỉ có thể nói lời sến súa mà trái lòng: "Trăng đẹp thật đấy."

Bùi Ngự im lặng.

Mặc dù đôi mắt ấy ẩn hiện dưới lớp khăn che mặt, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo, chỉ đành tiếp tục cố gắng thêm một câu nữa: "Giống như chàng vậy."

Lời vừa dứt, đôi tay trước mặt bỗng nắm chặt: "Thật sao?"

"Phải."

"Vậy tại sao đêm tân hôn nàng vén khăn che mặt của ta, sau đó lại không bao giờ tìm đến ta nữa?"

Ta: "... À thì..."

Người thiết kế trò chơi này thật sự quá sức tưởng tượng, thiết lập tự sát này thật quá đáng!

Ta đang định lấy cớ trẻ người non dạ để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, đối phương bỗng thở dài một tiếng, bóng của hắn bị ánh trăng kéo dài ra, chắn ngang trước mặt ta, như một vực thẳm đen tối.

"Thôi vậy... Đây là lần đầu tiên có người mời ta ngắm trăng, đừng để lãng phí đêm đẹp này."

Vừa dứt lời, bảng điều khiển lại hiện lên thông báo: 【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +5, độ hảo cảm hiện tại 70/100】

???



Vậy cũng được sao?

Chưa kịp để ta hiểu rõ logic đằng sau, hắn đã thản nhiên nói: "Đêm nay có trăng, có gió, mà lại thiếu tiếng nhạc... Tử Đô nguyện đàn cho thê chủ nghe."

Nói xong, hắn vẫy tay về phía bóng tối.

Ngay sau đó, một cây đàn ngọc được người hầu dâng lên.

Bùi Ngự vung tay áo, gảy dây đàn, dường như thực sự muốn tấu một khúc.

Thấy hắn hứng thú, ta cũng chỉ đành tùy ý lắng nghe, nghĩ bụng đợi hắn đàn xong rồi moi thông tin từ miệng hắn cũng không muộn.

Ai ngờ tiếng đàn vừa vang lên, ta bỗng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Trò chơi thực tế ảo thường tác động trực tiếp đến não bộ, vì vậy ngũ quan và trải nghiệm trong hiện thực không khác biệt là bao.

Gần như ngay sau đó, ta không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ngày càng nặng nề, lập tức gục xuống bàn.

Tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.

Ta bỗng nhiên tỉnh táo, vậy mà vẫn còn ở trong vườn, vạt áo còn dính sương đêm, Bùi Ngự thì đã không thấy tăm hơi.

May mà khi mở bảng điều khiển hệ thống, nhiệm vụ đêm qua đã hoàn thành.

Xem ra nhân vật này không có ý định làm hại ta, là một đối tượng có thể lợi dụng được.

Nhân lúc xung quanh không có ai, ta trở về khuê phòng, chỉ thấy lầu các vẫn nguy nga, cửa sổ đã được sửa sang lại hoàn chỉnh, chỉ có khăn lau mồ hôi của cặp song sinh đáng sợ kia vẫn còn rơi giữa nhà, chứng tỏ đêm qua đã xảy ra chuyện chẳng lành.

Ta tiến lên nhặt khăn lau mồ hôi, hệ thống quả nhiên hiện ra thông báo:

Vật phẩm: 【Khăn lau mồ hôi của A Xích】

【Thấm đẫm mồ hôi thơm tho của mỹ thiếu niên, sử dụng dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một mặt khác của thế giới】

Hóa ra là chiến lợi phẩm.



Ta rất muốn thử cách sử dụng, nhưng tiếc là bây giờ là ban ngày, nên đành treo chiếc khăn lên bình phong.

Chiếc khăn màu đỏ kết hợp với bức tranh mỹ nữ cầm đèn lồng tựa cửa, trông càng thêm yêu kiều diễm lệ.

Không có việc gì làm, ta bèn lục soát khắp căn phòng.

Lục tung hết hộp trang điểm, tủ quần áo, những vật dụng hàng ngày không có gì bất thường, chỉ trừ một bức tranh treo tường dài hai thước.

Bức tranh dường như vẽ một rừng trúc, trong rừng có một nam nhân cao gầy, mặc áo dài trắng in đầy hoa đỏ.

Vừa chạm vào bức tranh, hệ thống lập tức hiện ra một dòng chú thích: 【Một bức chân dung tự vẽ kỳ lạ】

Ngoài ra, không có thêm thông tin nào khác.

Đang định nghiên cứu kỹ một chút, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, một giọng nói the thé đang gào thét điều gì đó.

Ta thận trọng mở hé cửa một khe hẹp, chỉ thấy mấy người đang khiêng một chiếc quan tài lớn màu đỏ, vội vã bước qua sân.

"Cẩn thận một chút!" Người dẫn đường khoa tay múa chân: "Chiếc quan tài dự phòng này mà có mệnh hệ gì, lão tổ tông chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống chúng ta!"

Lão tổ tông?

Quan tài dự phòng?

Khoan đã, chẳng phải chiếc quan tài này là cái mà ta nằm hôm qua sao?

Biết là không thể bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào, ta vội vàng tiến lên ngăn lại: "Khoan đã! Chiếc quan tài này còn có người khác dùng sao?"

Người nọ vừa nhìn thấy ta, vội vàng cúi đầu khom lưng: "Bái kiến tiểu thư! Đây là quan tài dự phòng, hôm qua cũng là tình cờ, mới để ngài nằm tạm một chút, nhưng dù sao cũng nên trả lại cho chủ nhân của nó ạ."

Đối phương cười nói, ánh mắt lại lạnh lùng vô cảm.

Ta bỗng thấy lạnh sống lưng: "Ngươi nói chiếc quan tài này là để dự phòng, vậy rốt cuộc là để cho ai dùng?"

Hắn ngẩn người: "Tiểu nhân chưa nói gì mà!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.