Mục Vỹ nói: “Nhân lúc hắn bị thương, ta đã giết hắn rồi, chắc không đến được nữa”.
Nghe thấy thế, Diệu Tiên Ngữ vẫn bình thường, nhưng Diệu Linh Ngọc thì ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, không nói nên lời.
Mục Vỹ đã giết Luân Vô Thường rồi ư?
Thật lòng cô ấy không dám tin vào tai mình.
Nếu Diệu Tiên Ngữ không lên tiếng thì cô ấy cũng không muốn tranh cãi chuyện này với Mục Vỹ.
“Xem ra Không Sơn Ấn này phải có thực lực rất lớn, nếu không nhóm Minh Nguyệt Tâm đã chẳng phí sức chạy đến đây như vậy”.
Mục Vỹ gật đầu nói: “Nếu họ đã đến đây thì chắc chắn đã biết được tin tức gì đó, còn chúng ta thì như con ruồi mất đầu, cho nên giờ hãy nghỉ ngơi một lát rồi tìm kiếm ở đây xem, biết đâu lại có thu hoạch gì đó”.
“Vâng!”
Dứt lời, Mục Vỹ đứng dậy nhìn Diệu Linh Ngọc rồi cười nói: “Đại tiểu thư, ta vừa lĩnh ngộ một môn chưởng pháp, không biết có thể xin chỉ giáo một chút để ta rèn luyện thực lực không?”
“Được thôi!”
Ban nãy, đúng là Diệu Linh Ngọc không tin Mục Vỹ có thể g**t ch*t Luân Vô Thường.
Dù cho Luân Vô Thường có bị thương thì Mục Vỹ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683489/chuong-1404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.