"Có chuyện gì thế?"
Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ hốt hoảng hỏi.
"Lối vào của không gian này đang bị ai đó tấn công!", Mục Vỹ bình tĩnh nói: "Lúc nãy trước khi vào đây, ta đã thiết lập một trận pháp cấm chế, giờ chắc là có người phát hiện ra nơi này rồi!"
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"
"Vào trong trước đã!"
Mục Vỹ nhìn mấy bóng người đang tập trung ở lối vào phía trên, bảo: "Bọn họ muốn phá giải cấm chế ta đặt cũng phải mất một chút thời gian, chúng ta tiến sâu vào trong rồi đi loanh quanh xem, khi nào họ kiểm tra xong không thấy có vấn đề gì chắc sẽ tự đi thôi".
Mục Vỹ không chắc những người này là ai nên không nói trước được mình có đối phó được không.
Đưa hai tỷ muội rời khỏi đây là cách tốt nhất lúc này rồi.
Ba người cùng nhau đi sang một hướng khác.
Nơi họ đang đứng vốn là một đồng cỏ, nhưng càng tiến sâu vào trong thì một cánh rừng bắt đầu hiện ra trước mắt họ.
Đáng ngạc nhiên là tiếp tục đi tới thì có thêm núi non.
Đó là những ngọn núi cao mấy nghìn thước nối tiếp nhau, có điều khi xuống dưới quan sát kĩ hơn thì mỗi một dãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683490/chuong-1405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.