“Có chứ!”
“Thế thì ta sẽ truyền thụ cho ngươi!”
Quy Nhất vừa nói dứt câu thì đã có một luồng khí tức mênh mông tràn ra khỏi Tru Tiên Đồ rồi tiến vào trong đầu của Mục Vỹ.
“Nhưng tiểu tử ngươi phải nhớ, nếu sau này mà gặp được bảo bối cổ khí hồng hoang thì nhất định phải đưa cho ta sử dụng”.
“Được!”
Không biết Quy Nhất đã nhắc đến chuyện này bao nhiêu lần, nhưng đến giờ, Mục Vỹ vẫn chưa nhìn thấy món bảo bối ấy lần nào.
Nếu Mục Vỹ có gặp thì sẽ đưa cho cho y ngay, nhưng tiếc là chưa thấy nên coi như vẫn đang nợ Quy Nhất.
Song, đây không phải món nợ ân tình đầu tiên.
“Đa tạ, ta sẽ ghi nhận sự giúp đỡ của ngươi”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi không nói gì nữa, bắt đầu chăm chú nghiên cứu Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm.
Dù từ trước đến nay, Mục Vỹ luôn rất tự tin về trình độ kiếm pháp, nhưng lần này hắn cũng phải thấy kỳ lạ.
Sau nghĩ nghiền ngẫm một lúc lâu, mà Mục Vỹ vẫn chưa có thu hoạch gì.
“Hèm…”
Đúng lúc này, chợt có một tiếng hậm hừ vang lên.
“Mục Vỹ, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683488/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.